Từ trước đến nay nàng rất dễ ngủ, chỉ cần nhắm mắt là ngủ đến sáng. Nhưng giờ đây, nàng chỉ có thể thầm cầu nguyện mình nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Dẫu sao, Nhϊếp Tiểu Thiến sẽ tìm đến Ninh Thái Thần, không liên quan đến nàng. Chỉ cần nàng ngủ, mọi chuyện sẽ ổn.
Nhưng chẳng biết có phải do bị dọa tỉnh hoàn toàn hay không, giờ đây, nàng không hề buồn ngủ. Nhắm mắt thật lâu mà ý thức vẫn rõ ràng, chỉ một chút động tĩnh bên ngoài cũng làm nàng giật mình.
Cũng vì vậy, khi trong phòng vang lên những bước chân nhẹ nhàng, nàng nghe thấy ngay lập tức.
Tiết Minh ôm chặt chiếc rương trong lòng, không dám mở mắt. Nàng thầm nghĩ với món bảo bối lợi hại này, yêu ma quỷ quái không thể tới gần mình. Khi nàng còn đang tự trấn an, đột nhiên một luồng hơi lạnh phả lên mặt nàng, mang theo mùi hương hoa kỳ lạ, lạnh buốt.
Tiết Minh sợ đến mức toàn thân mềm nhũn. Dù nhắm mắt, nàng vẫn chắc chắn có người ở sát bên mặt mình, rất gần. Nàng không dám mở mắt, sợ nhìn thấy một khuôn mặt ma quỷ dữ tợn, nên chỉ biết cắn răng giả vờ ngủ.
Một lát sau, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai nàng: “Công tử, chàng đã tỉnh rồi, sao không mở mắt nhìn thϊếp?”
Giây trước Tiết Minh còn thề thốt rằng thà chết cũng không mở mắt, nhưng giọng nói ấy như một lời nguyền, xuyên thẳng vào tai nàng, khiến đôi mắt nàng mở to mà không cách nào kiểm soát.
Trong phòng tối đen như mực, chẳng nhìn thấy gì.
Tiết Minh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng nếu chỉ thế này thì cũng không đến nỗi.
Nhưng không ngờ, người bên cạnh bất ngờ thổi nhẹ một hơi. Ngay sau đó, ngọn đèn trên bàn tự động sáng lên, ánh sáng lan tỏa khắp căn phòng, làm mọi thứ trở nên rõ ràng. Tiết Minh bất đắc dĩ đối diện với ánh mắt của người bên cạnh.
Là Nhϊếp Tiểu Thiến. Lúc này nàng đã thay sang một bộ váy trắng như tuyết, tóc vấn thành búi tinh xảo, khuôn mặt trang điểm đậm với đôi môi đỏ rực. Ở khoảng cách gần thế này, Tiết Minh có thể nhìn rõ toàn bộ gương mặt nàng. So với lúc nhìn qua khung cửa sổ đá, nàng còn đẹp hơn nhiều. Lớp phấn son khiến khuôn mặt nàng thêm phần hồng hào, không còn vẻ như một người đã chết từ lâu.
Nhϊếp Tiểu Thiến mỉm cười nhìn Tiết Minh, dường như đang chờ nàng lên tiếng khen ngợi.
Đến mức này, chuyện sợ hay không sợ đã không còn quan trọng, nếu đầu óc không nhanh chóng hoạt động, mạng nhỏ e rằng sẽ khó giữ.
Tiết Minh thầm xin lỗi: Hiền huynh, ta đành phải làm thế này thôi.
Nàng đưa một ngón tay chỉ về phía phòng của hiền huynh Ninh Thái Thần, hạ giọng nói: “Cô nương, cô tìm nhầm người rồi, Ninh Thái Thần ở phòng bên cạnh.”
***
Nhϊếp Tiểu Thiến mím môi cười, khẽ tựa đầu vào vai Tiết Minh, dịu dàng nói: “Thϊếp không quen biết Ninh Thái Thần nào cả, chỉ thích mình công tử mà thôi.”
Mặc dù hiện giờ bầu không khí rất căng thẳng, Tiết Minh rõ ràng nhận ra bản thân đang ở trong tình thế nguy hiểm, nhưng vẫn không kìm được mà nghĩ một điều.
Liệu Nhϊếp Tiểu Thiến này có bị mù không vậy?
Nàng đã tháo băng quấn ngực, dù không quá bằng phẳng nhưng sao có thể nhận nhầm nàng thành đàn ông được? Đã thành ma rồi còn không biết dùng mắt à?
Tất nhiên, Tiết Minh tuyệt đối không dám nói những lời này ra. Nàng cố gắng rút mình về phía chân giường, nhưng bị Nhϊếp Tiểu Thiến ép sát vào tường, không còn chỗ nào để trốn. Cuối cùng, nàng đành lấy hết can đảm thử nói chuyện: “Cô nương, có lẽ cô nhận nhầm người rồi chăng?”