Chỉ một cái nhìn, bước chân của nàng liền khựng lại, như bị đóng đinh xuống đất, không thể nhúc nhích.
Đồng thời, giọng nói mơ hồ ban nãy cũng trở nên rõ ràng.
“Nha đầu Tiểu Thiến sao còn chưa đến?”
“Hẳn là sắp rồi.”
Dưới ánh trăng sáng rõ, Tiết Minh nhìn thấy phía sau khung cửa sổ đá có hai nữ nhân. Một người vận trang phục lộng lẫy, đầu cài trâm đính ngọc trai, khoác khăn gấm, trang điểm tinh tế, dù đã ngoài ba mươi bốn mươi, vẫn toát lên vẻ mặn mà, quyến rũ. Người còn lại là một lão bà dáng vẻ hiền từ, tóc cài trâm bạc, ăn mặc giản dị, khuôn mặt đầy nếp nhăn, trông chẳng khác gì một bà cụ hàng xóm bình thường.
Nữ nhân quý phái nâng tay, chậm rãi nhìn bộ móng tay đỏ như máu của mình nói: “Dạo gần đây con bé làm việc chẳng mấy chuyên tâm, nhìn chẳng ổn chút nào. Chẳng lẽ nó oán giận lão thái bà?”
“Cũng chưa nghe nó phàn nàn gì,” bà lão trả lời.
“Trong số các cô nương dưới tay lão thái bà, Tiểu Thiến là giỏi nhất.” Nữ nhân kia tiếp lời: “Nhưng con bé có đôi mắt đầy tham vọng, không dễ kiểm soát. Lão thái bà nên cẩn thận.”
Nghe cuộc đối thoại qua lại của hai người, Tiết Minh lập tức hiểu ra thân phận của họ.
Nàng thầm kêu không ổn, ước rằng hai “diễn viên kịch” này có thể ngừng lại ngay tại đây.
Tình cảnh thế này, người chứng kiến lẽ ra phải là Ninh Thái Thần, sao lại rơi vào nàng?
Tiết Minh muốn cúi người lén lút rời đi, nhưng cơ thể không nghe theo sự điều khiển. Cúi đầu nhìn xuống, nàng kinh hãi phát hiện đôi chân của mình đã hóa thành đá từ lúc nào.
Nỗi sợ hãi dâng trào, nhưng vì e ngại hai con quỷ trước mặt, nàng không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào. Mồ hôi lạnh túa ra trên trán. Đúng lúc ấy, một luồng gió lạnh thổi đến, làm cả người nàng lạnh buốt. Tiếp đó, một thiếu nữ chừng mười bảy, mười tám tuổi bước đến, dáng đi nhẹ nhàng như đóa sen nở.
Lão bà cười nói: “Vừa nhắc đến con, con đã đến rồi.”
Thiếu nữ mặc một bộ váy đỏ rực, khuôn mặt trắng bệch như người đã chết từ lâu. Đôi mắt và chân mày như sơn nước mùa thu, nhan sắc mỹ miều vô cùng.
Tim Tiết Minh đập loạn nhịp, da đầu tê dại. Thiếu nữ này, không ai khác, chính là Nhϊếp Tiểu Thiến.
Nàng đẹp đến mức gây áp lực, vẻ đẹp rực rỡ, đôi mắt như có thể hút hồn người khác. Dù quyến rũ mê hoặc nhưng lại mang theo hơi thở ma quái, lạnh lẽo, hoàn toàn khác xa hình ảnh đáng thương thường thấy trên phim.
Chỉ cần nhìn thoáng qua là đủ biết, người này không phải thần tiên thì cũng là yêu ma quỷ quái. Con người không thể nào có nhan sắc như vậy.
Chính vào khoảnh khắc nhìn thấy Nhϊếp Tiểu Thiến, Tiết Minh cảm nhận cơ thể đã lấy lại được cảm giác, đôi chân hóa đá như ảo giác biến mất. Nàng không dám nấn ná thêm, lập tức lấy tay bịt miệng mình, cúi thấp người, men theo bức tường bò chậm rãi từng chút. Chỉ đến khi tiếng trò chuyện hoàn toàn biến mất, nàng mới dám thả chân chạy như điên.
Có lẽ đã thoát khỏi khu vực yêu ma, lần này nàng nhanh chóng tìm được phòng của mình. Nàng lao vào, đóng chặt cửa, cài then, vứt giày, chui tọt vào chăn, thu mình thành một đống, kể cả đầu cũng trùm kín.
Co ro một lúc, vẫn không thấy yên tâm, nàng leo xuống giường, ôm lấy chiếc rương nhỏ, mang theo lên giường rồi ôm chặt trong lòng. Chỉ khi đó nàng mới cảm thấy an toàn hơn.
Tiết Minh cuộn mình ở góc giường, bị chăn quấn kín, mồ hôi túa ra khắp người cũng không dám mở chăn.