Tiểu đồng Xuân Dạ và Thu Sinh mang hai thùng nước lớn vào để nàng rửa ráy. Tiết Minh khóa cửa, kiểm tra cửa sổ kỹ lưỡng, xác nhận không thể mở ra từ bên ngoài. Sau đó, nàng mở hành lý lấy quần áo sạch.
Cả ngày chạy ngược chạy xuôi, lại lăn lộn dưới đất, buổi tối còn rơi vào hồ máu. Dù biết đó chỉ là ảo giác, nàng vẫn cảm thấy da mình dính đầy thứ gì đó nhớp nháp, khó chịu vô cùng.
Tiết Minh soi gương, phát hiện gương mặt cơ thể này có tám phần giống nàng, nhưng đẹp và trẻ trung hơn nhiều. Đúng như Ninh Thái Thần nói, trông chỉ khoảng mười bảy, mười tám tuổi. Điểm khác biệt là trên sống mũi có một nốt ruồi nhỏ, làm ngũ quan nàng thêm phần tinh tế. So với gương mặt khô khan trước đây của nàng, dung mạo hiện tại đầy sức sống.
Khác hoàn toàn với hình tượng Yến Xích Hà trong trí nhớ của nàng.
Nàng đặt gương xuống, cởϊ áσ ngoài, phát hiện cơ thể này đã quấn chặt mấy lớp vải để cải trang thành nam nhân. Khó trách ban ngày nàng luôn cảm thấy tức ngực, tưởng do chưa quen cơ thể mới.
Khi tháo lớp vải quấn, nàng cảm thấy dễ thở hơn nhiều. Chưa biết ngày mai ra sao, ngôi chùa này chắc chắn có yêu ma quỷ quái. Nhưng men rượu đã ngấm, cả người nóng ran, nàng không muốn nghĩ ngợi gì thêm, liền lột sạch quần áo, ngồi bên thùng nước rửa ráy.
Tắm xong, nàng khoác bộ y phục sạch sẽ, ngã xuống chiếc giường cứng ngắc, ngủ ngay lập tức.
Giấc ngủ không biết kéo dài bao lâu, Tiết Minh cảm thấy mình cũng ngủ được một giấc ngắn trước khi bị cơn buồn tiểu đánh thức. Do uống quá nhiều nước trước khi ngủ, ngay khi tỉnh lại, nàng có cảm giác bàng quang như muốn nổ tung. Nàng lập tức luống cuống lật người xuống giường.
Đèn trong phòng đã tắt từ lúc nào không, ánh trăng không thể rọi vào, khiến mọi thứ chìm trong bóng tối mịt mùng. Tiết Minh dò dẫm bằng chân, tìm được đôi giày và xỏ vào, rồi loạng choạng bước tới cửa.
Có lẽ men rượu vẫn chưa tan hết, trong lúc vội vã, nàng không kịp suy nghĩ nhiều, liền mở then cửa và bước ra ngoài.
Ngoài sân ngập tràn ánh trăng sáng trong, ánh bạc phủ đầy mặt đất. Tiết Minh không nhận thấy điều gì bất thường, nàng nhanh chóng đi về phía nhà xí.
Trước đó, khi uống rượu cùng Ninh Thái Thần, nàng đã từng ghé qua nhà xí. Dù là nhà xí lộ thiên nhưng vẫn sạch sẽ và kín đáo, khoảng cách lại không xa. May mắn thay, lần này cũng suôn sẻ, nàng đến được nhà vệ sinh và giải quyết xong nhu cầu cấp bách, toàn thân lập tức tỉnh táo hơn.
Tuy nhiên, khi quay lại, nàng bắt đầu cảm thấy điều gì đó không ổn. Đi mãi nhưng không tìm thấy hành lang cũ, nàng chợt nhận ra dường như con đường này dài hơn nhiều so với lúc đầu.
Khi sự bất an vừa dâng lên trong lòng, đột nhiên có tiếng người nói vang lên.
Âm thanh yếu ớt, mơ hồ không nghe rõ, dường như phát ra từ phía sau bức tường ở hướng bắc. Cả người Tiết Minh lạnh toát, mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Nàng ngẩng đầu lên, chỉ thấy cách đó vài bước, trên bức tường phía bắc, có một khung cửa sổ đá được chạm khắc hoa văn.
***
Tiết Minh hai lần vội vã đến nhà vệ sinh, không còn nhớ rõ trên bức tường kia liệu có khung cửa sổ bằng đá hay không. Nhưng khung cửa sổ này trông chẳng có gì đặc biệt. Nàng đứng lại một lúc, và rồi giọng nói kia càng lúc càng lớn, như thể đang tiến lại gần.
Người bình thường gặp cảnh này cũng khó tránh khỏi sợ hãi, huống hồ Tiết Minh vốn nhát gan. Nàng lập tức quyết định xoay người bỏ chạy. Chạy được hai bước, đến trước khung cửa sổ, nàng không hiểu vì sao lại quay đầu nhìn vào.