Độ Dương Khí

Chương 7

Tiết Minh không biết uống rượu. Trước đây khi công ty tổ chức các buổi gắn kết đồng nghiệp, trước mặt nàng luôn là nước ngọt. Thường ngày, nàng ít giao tiếp, càng không có bạn rượu thịt. Nhìn ly rượu đầy tràn trước mặt, nàng lúng túng, lại thấy tính cách Ninh Thái Thần phóng khoáng, chỉ nói vài câu đã nâng ly mời rượu. Nàng biết nếu không uống, e rằng sẽ làm hắn phật ý.

Hai tiểu đồng dưới quyền hắn vẫn đang bận rộn dọn dẹp phòng cho nàng. Giờ mà làm mất mặt Ninh Thái Thần thì không hay. Sau khi cân nhắc, nàng đành nâng ly cùng hắn, cắn răng uống nửa ly.

Vị rượu khiến Tiết Minh muốn nôn ngay lập tức. Cổ họng nàng bỏng rát như bị dao cứa. Nàng vội gắp vài miếng thịt bỏ vào miệng. May mắn là thịt ướp rất thơm, hương vị đậm đà làm dịu bớt cảm giác khó chịu trong miệng.

Ninh Thái Thần thấy mặt nàng đỏ bừng vì rượu, bật cười ha hả, rồi hỏi tuổi nàng. Tiết Minh không biết cơ thể này bao nhiêu tuổi, cũng chưa từng nhìn kỹ mặt mình trong gương, nhất thời không trả lời được, bèn giả vờ đùa: "Ninh huynh nghĩ ta bao nhiêu tuổi?"

Ninh Thái Thần nghe vậy chăm chú quan sát nàng rồi đáp: "Không quá mười bảy, mười tám tuổi, chắc chắn nhỏ hơn ta ít nhất năm tuổi."

Tiết Minh cười khẩy, thuận miệng gọi: "Hiền huynh."

Nghe vậy, Ninh Thái Thần hài lòng, nói thẳng rằng hắn coi nàng như đệ đệ. Hắn còn kể mình quê ở Kim Lăng, mời nàng ghé chơi, thậm chí muốn kết bái làm huynh đệ ngay tại chỗ, cùng sinh cùng tử.

Tiết Minh giữ nụ cười tươi ứng phó, miễn cưỡng uống thêm hai ly nữa. Lúc này cảm giác toàn thân như bốc cháy, nàng không chịu nổi, bèn ôm lấy túi nước, vừa uống vừa ăn để xoa dịu cảm giác trong ruột gan. Men rượu nhanh chóng bốc lên đầu, khiến nàng cảm thấy choáng váng. Khi hai tiểu đồng báo rằng đã dọn xong phòng, nàng liền đứng dậy chắp tay cáo từ.

Trước khi nàng vào phòng, Ninh Thái Thần sai tiểu đồng Thu Sinh mang đến một chiếc gương đồng nhỏ to bằng một bàn tay. Chiếc gương có tay cầm, mặt lưng khắc họa tiết rắn tinh xảo, nạm hai viên hồng ngọc nhỏ, trông vô cùng quý giá. Tiết Minh nhận lấy, lắp bắp cảm ơn, miệng lại lẩm bẩm mấy câu như "uống rượu không lái xe, lái xe không uống rượu," rồi đẩy cửa vào phòng.

Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, trái ngược hoàn toàn với vẻ hoang tàn ngoài sân. Trên bàn có đặt một chân đèn, ánh sáng từ ngọn nến tỏa ra nhuộm cả gian phòng trong sắc màu ấm áp.

Khi cánh cửa đóng lại, xung quanh liền yên tĩnh. Từ xưa con người vốn thích xây dựng nơi trú ẩn để bảo vệ mình. Đây có lẽ là bản năng. Dù biết nơi này không an toàn, Tiết Minh vẫn cảm thấy nhẹ nhõm trong thoáng chốc.

Nàng ngồi xuống bàn, bên trái là chiếc rương và hành lý, bên phải là chiếc gương đồng. Hai ly rượu trước đó khiến đầu óc nàng mơ hồ. Nàng chống tay lên đầu, ngồi hồi lâu mới tỉnh táo lại đôi chút. Tiết Minh mở chiếc rương luôn mang theo bên mình, lục lọi tìm kiếm.

Rương chứa không nhiều đồ: một bầu hồ lô đen nhỏ bằng lòng bàn tay, một xâu tiền đồng, một miếng vải bạt màu vàng tươi. Ngoài ra, còn có một vật dài chừng bảy tám phân, được bọc trong lớp vải xám, trên vải có một câu chú màu đỏ.

Tiết Minh suy nghĩ một chút rồi tháo lớp vải ra, bên trong là một thanh kiếm ngắn trắng như ngọc. Nàng lập tức thấy yên tâm, vì theo nguyên tác, Yến Xích Hà dùng chính thanh bảo kiếm này để đẩy lùi yêu quái trong chùa.

Nàng cẩn thận gói tiểu kiếm lại rồi đặt rương bên cửa sổ.