Ở đây còn có quỷ khác!
Bầu không khí trong ngôi miếu nhỏ bỗng trở nên kỳ dị. Chỉ còn tiếng hai cánh cửa bị gió thổi kẽo kẹt vang lên.
Triệu Thiết Ngưu nắm chặt chiếc quần cộc ướt sũng trong tay, lấy hết can đảm xông tới, quất túi bụi vào cái xác trên đất.
“Đại ca, hình như quỷ chết rồi mà?” Một người lắp bắp lên tiếng sau khi thấy hắn ta quất mãi không có phản ứng.
Lúc này, Triệu Thiết Ngưu mới thả người ngồi phịch xuống đất, thở hổn hển: “Chắc là vậy… Chắc chắn là Tướng Quân đã ra tay rồi!”
Nói xong, hắn ta lật người quỳ xuống, cúi lạy tượng thần liên tục, miệng không ngừng cảm tạ và thề sẽ quay lại dâng hương lễ bái vào ngày mai.
Những người còn lại đang dán sát tượng thần cũng vội vàng chạy đến trước bàn thờ, quỳ xuống dập đầu, đồng thanh nói ngày mai sẽ lễ bái để cảm tạ ơn cứu mạng của Tướng Quân.
Lúc này, Thư Dương bám vào chân đế tượng thần để đứng dậy. Cậu nghĩ đã đến lúc cậu có thể hiện thân.
“Khụ khụ, các vị thiện tín biết ơn ơn đức của Tướng Quân, vậy thì không gì bằng…”
Cậu chưa nói hết câu, đám tiêu sư đang dập đầu cảm ơn bỗng hét lên kinh hoảng, rồi ai nấy đều bỏ chạy.
Bọn họ lao ra ngoài, giẫm đạp lên xác chết, đội mưa chạy như bay.
Dưới ánh chớp giật và tiếng sấm rền vang, cơn mưa như trút nước.
Dãy núi âm u chìm trong màn mưa, không chút sự sống, chỉ còn lại sự tĩnh mịch chết chóc.
Bỗng nhiên, giữa lưng chừng núi le lói ánh sáng yếu ớt, như một tia nắng ấm áp len lỏi giữa đêm đen.
Con hổ nằm phục trước cửa động lười biếng ngáp dài, quẫy đuôi rồi uể oải bước vào trong.
Cứ chờ thêm chút nữa, vẫn chưa chết được đâu.
Bên trong ngôi miếu nhỏ, đống củi đã tắt lửa nay lại được đốt lên.
Năm nam nhân ngồi vây quanh bếp lửa, không ngừng tâng bốc Thư Dương, người đang ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ.
“Đều là bọn ta ngu dốt, lại dám nhận nhầm miếu chúc thành yêu ma, đúng là có mắt không tròng.”
“Cũng may miếu chúc ra tay trừ ma, cứu mạng bọn ta.”
“Quả nhiên Tướng Quân linh thiêng! Chưa biết chừng vài năm nữa, triều đình sẽ cho xây lại miếu thờ Tướng Quân thôi!”
“Đúng, đúng thế!”
Thư Dương mỉm cười, từ tốn cắn từng miếng bánh rán, phong thái ấy lọt vào mắt đám người kia lại thành ra cực kỳ nhã nhặn.
Bởi lẽ ai nấy cũng nhìn ra, miếu chúc này mặt vàng vọt, gầy gò yếu ớt, như thể chỉ cần cơn gió thổi qua là ngã, không biết đã nhịn đói bao nhiêu ngày.
Vậy mà có thức ăn vẫn giữ được… Ừm… Phong thái thư sinh.
Đúng vậy! Thư sinh nhã nhặn!
Chứng tỏ đây hẳn là người có bản lĩnh!
Nuốt mấy miếng bánh, uống thêm bát nước, cuối cùng cổ họng Thư Dương cũng khôi phục lại giọng người.
Chứ như lúc nãy, vừa mở miệng đã khàn đặc như quỷ khóc, làm đám người quỳ lạy sợ đến mức bỏ chạy tán loạn.
“Trước khi các ngươi vào đây, Tướng Quân đã báo cho ta biết có ma ẩn nấp trong miếu. Chỉ là thân thể ta yếu ớt, khó lòng đấu lại nó, chỉ có thể chờ đến khi nó lơ là cảnh giác mới ra tay trừ khử.”
“Để con ma ấy ăn mất hai người trong miếu, đều là do ta vô dụng cả!”
Thư Dương vừa thở dài vừa tiếp tục ăn uống, xoa dịu cơn nóng rát trong dạ dày.
Những lời này vừa thốt ra, những người có quan hệ thân thích với ba kẻ xấu số ban đầu cũng thôi không tỏ vẻ nghi ngờ nữa.
Đám tiêu sư sống sót vội vàng phụ họa, chỉ nói sinh tử có số, chẳng trách được miếu chúc, càng không thể trách Tướng Quân.
Quả thật, miếu chúc yếu ớt thế này, dù Tướng Quân có hiển linh đến mấy thì cũng khó mà tiêu diệt nữ ma kia.
Bọn họ vốn là người ngoài, chưa từng thờ phụng Tướng Quân, vậy Tướng Quân làm sao có thể giáng thần uy, trừ khử yêu ma cho được?
Thư Dương quan sát sắc mặt mọi người, cuối cùng cũng an tâm mà ăn uống.
Sau khi xin phép, đám tiêu sư cởi áσ ɭóŧ ướt sũng, vắt khô rồi đem hong bên bếp lửa.