"Còn một chuyện nữa, phiền miếu chúc làm chứng giúp bọn ta. Vài huynh đệ của ta không may bỏ mạng, nhất định phải trình báo quan phủ, thông tin cho thân nhân để tiêu cục lo liệu tiền tuất. Nếu khi ấy nha sai không chịu đến xác nhận, xin miếu chúc theo bọn ta một chuyến đến huyện nha."
Triệu Thiết Ngưu nói năng chân thành, Thư Dương cũng thấy không có gì bất ổn.
Dù sao thì đây cũng chẳng phải thời hiện đại, quan sai nào chịu làm chuyện không có bổng lộc chứ. Vì vậy, cậu bèn sảng khoái gật đầu đồng ý.
Dù gì thì cậu cũng phải xuống núi để lo cái ăn.
"Phía sau gáy."
Một giọng nói thản nhiên vang lên trong đầu, khiến Thư Dương đang nhai bánh giật mình, ngơ ngác nhìn quanh.
Ai đang nói vậy?
Mấy tiêu sư mỗi người ôm một tâm sự, thấy cậu đảo mắt nhìn tứ phía thì lập tức cảnh giác, tinh thần căng thẳng theo dõi vị miếu chúc này.
Đừng nói là… Còn thứ gì đó nữa chứ?
Thư Dương ngẫm lại giọng nói vừa rồi, không giống của bất cứ tiêu sư nào, vậy thì là của ai?
Chẳng lẽ… Cậu quay đầu, nhìn về phía tượng Tướng Quân sừng sững.
"Miếu chúc, có gì bất thường sao?" Triệu Thiết Ngưu ân cần hỏi.
Suy nghĩ một lát, Thư Dương không giấu giếm, kể lại những gì mình vừa nghe thấy.
"Vừa rồi Tướng Quân bảo ta chú ý phía sau gáy, ta đang nghĩ không biết ý là gì."
Nghe nói là lời nhắn của Tướng Quân, những người đang thấp thỏm lo âu cũng nhẹ nhõm hơn, đồng loạt đưa tay sờ gáy mình.
"Gáy ta không có gì lạ cả?"
"Ta cũng vậy."
"Chẳng lẽ nói ba người kia?"
Hầu Lượng sờ xong gáy mình, vô tình liếc về ba thi thể xếp hàng bên vách tường phía đông, trong đầu lóe lên một ý nghĩ.
Triệu Thiết Ngưu cùng mấy người khác thấy có lý, lập tức nhìn sang Thư Dương chờ chỉ dẫn.
Thư Dương chớp mắt vài cái, nhớ lại lời nhờ cậy khi nãy của Triệu Thiết Ngưu, trong lòng dần dần đoán ra được vài phần.
Nhưng… Nếu đúng như vậy, vị Tướng Quân này quả thực linh nghiệm quá mức rồi.
"Lấy một cây củi cháy đến đây."
Vừa nói, Thư Dương vừa bước tới thi thể bị ma nữ nhập vào.
Hai thi thể còn lại đều là xác khô, khó mà nhìn ra manh mối. Nếu thực sự có vấn đề, chắc chắn là ở thi thể này.
Mất đi lớp ngụy trang của nữ quỷ, diện mạo thi thể nam nhân này lộ ra rõ ràng. Người này khoảng hơn hai mươi tuổi, sắc mặt tái nhợt, môi trắng bệch, không còn chút sức sống.
Hầu Lượng cầm cây củi cháy theo sát phía sau, soi sáng giúp cậu. Thư Dương thầm nói "Đắc tội", rồi nhẹ nhàng xoay đầu thi thể.
Quả nhiên, dưới gáy là một vết máu thâm sì, xen lẫn giữa tóc còn có mảng rêu xanh rì.
"Có vẻ là bị ngã vỡ đầu bên ngoài, chẳng trách ma quỷ lại chiếm được thân thể hắn ta. Bọn ta biết chút võ nghệ, dương khí vốn mạnh hơn người thường, hồn ma khó mà lại gần."
"Chắc hẳn hắn ta trượt chân ngã chết, ma nữ mới thừa cơ nhập xác, theo vào miếu hại người."
Triệu Thiết Ngưu nhanh chóng hiểu ra ý nghĩa của "Phía sau gáy", chút nghi ngờ cuối cùng trong lòng cũng tan biến.
Những người xung quanh bừng tỉnh, càng cảm thấy Tướng Quân linh nghiệm. Vừa mới nhắc đến việc phải trình báo quan phủ, miếu chúc đã lập tức nhận được thần truyền, giúp họ xử lý thuận lợi hơn.
Chẳng phải điều này chứng tỏ rằng, từng hành động của họ đều nằm trong tầm mắt của Tướng Quân sao?
Nghĩ đến đây, mọi người vội vàng quay lại án thờ, tiếp tục quỳ xuống bái lạy.
Chỉ là lần này, ai nấy đều lẩm bẩm điều gì đó, nhưng nghe không rõ đang cầu xin cái gì.
Thư Dương vẫn ngồi bên đống lửa, thong thả ăn bánh uống nước nóng. Triệu Thiết Ngưu cũng theo sang, không gia nhập đám đông kia.
So với những người khác, hắn ta hiểu rõ chuyện quỷ thần hơn một chút. Hương hỏa của miếu Tướng Quân đã suy tàn, thần uy giảm sút, đến mức ngay cả dã quỷ cũng dám vào miếu ăn thịt người.
Dù miếu chúc có ra sức biện hộ cho thần linh của mình, nhưng hắn ta lại rõ chân tướng. Những miếu lớn kia, ma chỉ cần hơi đến gần đã tan thành tro bụi.
Đâu thể có chuyện như miếu Tướng Quân sa sút này, để mặc dã quỷ xông vào?
Thế nên, Triệu Thiết Ngưu tuy mang ơn Tướng Quân, nguyện dâng tiền bạc tạ lễ, nhưng trong lòng không hề tin tưởng sùng bái.