Miếu Chúc Nhỏ Bất Cần: Thần Linh Nhà Ta Cuốn Quá!

Chương 7

Nữ quỷ thỏa mãn đẩy cái xác khô sang một bên, cơ thể lơ lửng trên không, nhìn chằm chằm đám tiêu sư đang co cụm dưới chân tượng thần.

Thật ngon lành!

Ăn hết bọn chúng, ả ta sẽ tiến thêm một bước, có thể hiện hình ngay cả lúc ban ngày.

Khi đó, địa vị của ả ta dưới trướng Sơn quân chắc chắn sẽ lên cao…

“Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu. Các ca ca chạy không thoát đâu, thôi thì tận hưởng đi, giúp nô gia thỏa mãn nhé…”

Nữ quỷ cười càng thêm lả lơi, nhưng vẫn cẩn thận giữ khoảng cách, chỉ xoay quanh tượng thần mà không dám đến gần.

Lần này, không ai dám manh động nữa.

Mọi người đều tụ lại, dán chặt vào tượng thần, liên tục cầu xin Tướng Quân phù hộ.

Nếu ở một ngôi miếu hương khói đầy đủ, thần uy mạnh mẽ, tà ma không dám mạo hiểm, dù có nhập vào vật gì cũng phải ngoan ngoãn giả chết.

Nhưng miếu Tướng Quân này nằm trên lưng chừng núi, từ lâu đã không còn hương khói, thần uy mạnh yếu thế nào thì khó nói.

Nữ quỷ dám gϊếŧ người ngay trong miếu mà tượng thần vẫn bất động, đủ thấy nơi đây đã suy yếu đến mức nào.

Thư Dương nằm rạp trên đất, không dám thở mạnh, chỉ âm thầm cầu nguyện cho ông chủ của mình ra tay mạnh mẽ, dùng một chiêu kết liễu nữ quỷ.

Dù gì thì, chứng kiến người sống biến thành xác khô ngay trước mắt thực sự là một cú sốc lớn.

Mặc dù nguyên thân lớn lên trong miếu từ nhỏ, nhưng trong ký ức của cậu ấy thì chưa từng gặp ma quỷ.

Đám người ôm sát chân tượng thần, nữ quỷ dần mất kiên nhẫn.

Sau khi tiêu hao vài người phun cạn máu đầu lưỡi, ả ta không còn chơi trò chọc ghẹo nữa.

Ả ta quơ tay chụp lấy một người, túm chặt ba chân kéo ra ngoài, khiến người kia hét lên thảm thiết.

Triệu Thiết Ngưu lập tức rút chiếc quần cộc ở thắt lưng ra, đuổi theo nữ quỷ. Cùng với những cú vung quần, một mùi khai nồng nặc lan tỏa khắp nơi.

“Chết đi cho ta!”

Cặp mắt to như chuông đồng trợn tròn, Triệu Thiết Ngưu lấy hết can đảm vung quần đánh tới tấp, nhưng nữ quỷ lại dùng người trong tay làm lá chắn. Hắn ta không sao chạm được vào ả ta.

“Ca ca tốt của ta, nóng nảy gì chứ~ Nô gia sớm đã nhìn ra huynh vẫn còn thân đồng tử, cố ý để dành huynh đến cuối đấy~”

Nữ quỷ vừa nói, tay vừa không ngừng hành động.

Nam nhân bị dùng làm lá chắn co giật mấy cái, rồi giống như những người trước đó, hóa thành một cái xác khô.

Nữ quỷ chỉ vừa hiện rõ hình dáng một lát đã lập tức quay lại trạng thái lơ lửng bất định, tiếp tục đảo quanh nhóm người, lựa chọn con mồi.

Ăn liền hai người, ả ta vui sướиɠ đến cực độ.

Nỗi sợ hãi đối với tượng thần trong lòng ả ta cũng dần vơi bớt.

Cũng phải thôi, thần linh được sắc phong từ tiền triều, dù từng có thời hương khói dồi dào, nhưng trải qua trăm năm tiêu mòn, thêm vào đó triều đại mới đã định, số mệnh vững chắc.

Thần Võ Tướng Quân dù có nghịch thiên đến đâu, cũng phải tan biến thôi.

Ý nghĩ này khiến nữ quỷ lập tức tự tin thêm bội phần. Ả ta lại giở chiêu cũ, túm lấy một người, kéo lê ra xa tượng thần, vừa né tránh Triệu Thiết Ngưu truy đuổi vừa ung dung chuẩn bị “ăn thịt”.

Không ngờ, khi chạy đến phía đông, một cái chân bỗng dưng thò ra từ dưới đất, khiến nữ quỷ đang nhập vào xác chết vấp ngã cái “bịch”.

Người bị ả ta kéo theo cũng ngã chồng lên người ả ta.

Theo phản xạ nữ quỷ muốn đẩy nam nhân trên người ra để tiếp tục kéo xác đi, nhưng trong bóng tối, lại có một bàn tay khác thò ra, chạm lên trán ả ta.

“Á!!!”

Tiếng hét thảm thiết của nữ quỷ vang lên, ả ta gắng sức vùng khỏi bàn tay kia, bay loạn vài vòng như ruồi mất đầu rồi ngã xuống đất, không nhúc nhích nữa.

Triệu Thiết Ngưu lúc nãy còn hung hăng vung quần cộc đuổi đánh, giờ cũng sợ hãi đến mức nép sát tượng thần, không dám nhúc nhích.

Lúc này người bị nữ quỷ túm mới lăn sang một bên, run rẩy không ngừng. Lúc nãy ánh chớp lóe qua, hắn ta thấy rất rõ ràng, có một bàn tay vươn ra từ chân đế tượng thần, chạm vào trán nữ quỷ.