“Phụt~ Ào ào!”
Nam nhân mặt mày tái nhợt vung tay dập tắt đống lửa, rồi mở then cửa. Làn hơi lạnh lẽo lập tức xua tan chút hơi ấm còn sót lại trong phòng.
Ánh chớp lóe lên, hình dáng của nam nhân chỉ mặc áo trong mỏng manh đứng ở cửa trong mắt mọi người dần biến dạng.
Dáng người yêu kiều ẩn hiện, hương thơm ngọt ngào nhanh chóng lan tỏa, khiến ai nấy đều đỏ mặt, cảm thấy trong bụng như bốc lên một luồng lửa, làm cả người khó chịu.
“Miếu chúc cứu mạng! Có ma!”
Gương mặt Triệu Thiết Ngưu đầy hoảng sợ, vận khí gào to, khiến mấy mảng bụi trên xà nhà cũng rung rơi xuống.
Tiếng hét này, dù là người trốn dưới hầm cũng phải nghe thấy.
Hắn ta không tin miếu chúc sẽ không xuất hiện.
Sơn tinh quỷ quái ngang nhiên xông vào miếu là sự kɧıêυ ҡɧí©ɧ lớn đối với thần linh trong miếu. Nếu miếu chúc không can thiệp, chắc chắn sẽ bị thần linh trách phạt.
Thư Dương bị gọi trực tiếp mà mặt mày bối rối, không phải nam cô nương mà là nữ quỷ à?
Thảo nào không quỳ trước tượng Tướng Quân…
Ờ thì, huynh đệ to khỏe như vậy, có ma thì xử nó đi!
Ta đói đến mức suýt không đứng nổi nữa rồi…
Gọi ta có ích gì chứ?
Thế là Thư Dương nín thở, thu mình lại thật kỹ.
Nữ quỷ đứng ở cửa cười khúc khích không ngừng, như mèo vờn chuột, dựa vào ánh chớp lập lòe để lượn lờ quyến rũ trước cửa.
“Ca ca tốt ơi, gọi miếu chúc làm gì? Để nô gia và các huynh vui vẻ một phen, có khi miếu chúc nghe thấy cũng muốn tham gia vui đùa đấy!”
Dù nữ quỷ quyến rũ đến đâu, đám thanh niên trai tráng này cũng không ai dám manh động.
Tiếng cầu cứu của Triệu Thiết Ngưu không có hồi đáp, hắn ta không còn trông mong miếu chúc xuất hiện, lập tức tự cứu mình, kìm nén cơn nóng bừng mà trầm giọng ra lệnh: “Lại gần tượng thần, không được hành động bừa bãi. Máu đầu lưỡi có thể gây tổn thương nó.”
Mọi người vốn đã dán sát vào bàn thờ, không còn đường lùi, ai nấy đều cắn chặt đầu lưỡi, chuẩn bị phun máu vào mặt nữ quỷ.
“Nghe nói ma còn sợ nướ© ŧıểυ đồng tử. Ai là đồng tử thì mau chuẩn bị đi.”
Hầu Lượng, người thấp bé nhất trong nhóm cũng hô to lên, nhưng mọi người đồng loạt quay mặt sang chỗ khác, không ai nhúc nhích.
Bởi vì… Chẳng ai còn là đồng tử cả.
Mặt Triệu Thiết Ngưu đỏ bừng, thấy không ai lên tiếng, hắn ta cũng cắn răng im lặng. Hắn ta là người lớn tuổi nhất trong đoàn, tuyệt đối không thể thừa nhận mình vẫn còn thân đồng tử.
Nữ quỷ mặc kệ bọn họ bàn bạc lớn tiếng, không ngăn cản, chỉ lặng lẽ quan sát tượng Tướng Quân.
Tượng thần vẫn giữ dáng vẻ oai nghiêm nhưng không có chút động tĩnh nào, quả nhiên như Sơn quân dự đoán, linh tính sắp tiêu tan.
Nghĩ đến đây, nữ quỷ không chần chừ nữa, giọng nũng nịu cất lên: “Các ca ca chuẩn bị xong chưa? Nô gia đến đây~”
Nói rồi, một trận gió lạnh nổi lên trong phòng, bóng trắng lượn quanh bàn thờ tượng thần, tà áo phất phơ không ngừng, chạm vào cơ thể của từng người.
“Phụt~”
Có người nhắm chuẩn thời cơ, phun một ngụm máu đầu lưỡi ra, nhưng trượt mất, chỉ đổi lại tiếng cười khinh bỉ của nữ quỷ.
Có kẻ lén lút nảy ý định, bất ngờ lao thẳng ra cửa, định nhân lúc nữ quỷ đang quấy rối mọi người mà chạy trốn vào rừng.
Dù có bị bệnh nặng cũng tốt hơn là mất mạng.
Không ngờ, hắn ta vừa lao đến cửa thì “Bốp!”, đυ.ng thẳng vào ai đó. Cả hai ngã nhào xuống đất.
Chạm tay vào, chỉ cảm thấy làn da trơn nhẵn, mùi hương nồng nàn xộc thẳng vào mũi. Nhìn kỹ lại, người nằm dưới hắn ta chính là nữ quỷ!
“Đáng ghét~ Vội gì chứ~”
Lời trách móc nửa như giận dỗi nửa như trêu ghẹo khiến đầu óc hắn ta thoáng mê muội. Chưa kịp phản ứng, đầu lưỡi bị cắn rách chợt phun máu, khiến cả người hắn ta co giật dữ dội.
“Á! Á! Á! Á!”
Chớp mắt, nam nhân co giật kia đã biến thành một cái xác khô.
Tinh khí và máu thịt bị hút sạch không còn chút gì!
“Xì sụp~ Hít hà~”