Miếu Chúc Nhỏ Bất Cần: Thần Linh Nhà Ta Cuốn Quá!

Chương 5

"Triệu đại ca, ta nghe nói lúc thay đổi triều đại, nếu tân triều không sắc phong lại miếu thờ của tiền triều thì tượng thần sẽ mất đi linh tính, dễ dàng bị sơn tinh quỷ quái nhập vào, trước mắt tân triều đã định nhưng vẫn chưa sắc phong lại cho Thần Võ tướng quân này."

"Vậy huynh làm sao biết trong pho tượng Tướng Quân này là thần hay là quỷ chứ?"

Nghe xong nghi vấn của người này, đám người vốn đang cảm xúc dâng trào chợt cảm thấy trên người rét run, còn lạnh hơn lúc không mặc y phục sưởi lửa vừa rồi.

Đúng vậy... Miếu thờ do tiền triều sắc phong.

Hiện giờ tiền triều đã diệt vong gần trăm năm, tân triều cũng đã được thành lập, tượng thần của miếu Tướng Quân này vẫn còn là vị của tiền triều kia ư?

"Đùng đùng..."

Tiếng sấm vang dội ngoài cửa sổ, mưa càng lúc càng lớn.

Mọi người chột dạ đưa mắt nhìn Triệu Thiết Ngưu, hi vọng hắn ta có thể đưa ra một lời giải thích khiến mọi người tin tưởng.

"Tất nhiên ta biết Tướng Quân không thay đổi, nhớ năm đó ta và tổng tiêu đầu áp tiêu đi Thanh Hư Quan, từng nói chuyện mấy câu với chân nhân ở đó."

Thấy có người hỏi chuyện này, Triệu Thiết Ngưu toét miệng có vài phần khoe khoang: "Chân nhân nói, miếu thờ hương khói trong thiên hạ chia làm thiên thần và nhân thần, Phật Thích Ca và thần tiên là thiên thần, có giáo đồ tín đồ cúng bái, thay đổi triều đại chỉ là thay đổi ấn vàng sắc lệnh mà thôi nên không ảnh hưởng gì."

"Nhân thần thì lại khác, bọn họ do Hoàng đế sắc phong, gắn liền với vận mệnh của vương triều, khi thay đổi triều đại nếu không có Hoàng đế tân triều sắc phong, linh tính sẽ nhanh chóng tan thành mây khói, bị quỷ quái tà thần thèm muốn hương khói nhập vào tượng thần, gây họa cho dân chúng, nhưng cũng có ngoại lệ, có nhân thần linh tính mạnh, cho dù vương triều sắc phong ngài đã diệt vọng, ngài vẫn còn tồn tại như cũ."

Người trẻ tuổi sắc mặt tái nhợt lẳng lặng nhìn Triệu Thiết Ngưu khoe khoang, ánh mắt lóe lên sự thèm thuồng khi nhìn thấy cơ bắp nổi lên dưới y phục đối phương, lặng lẽ nuốt một ngụm nước miếng, cười nói: "Triệu đại ca, huynh vẫn chưa nói chuyện phân biệt tượng Tướng Quân."

"Ôi dào, chuyện này rất đơn giản." Triệu Thiết Ngưu rút một khúc củi ra, đi tới trước mặt tượng đá xin lỗi trước, sau đó giơ khúc củi đang cháy lên và nói: "Mọi người nhìn thần thái và tư thế của tượng Tướng Quân đi."

Tượng đá không tinh xảo cho lắm nhưng khí chất oai hùng lại rất rõ ràng, một tướng quân trẻ tuổi tràn đầy phong thái mang đến cho người ta một loại cảm giác yên tâm.

"Chân nhân nói, thần thái và tư thế có thể dùng thuật che mắt để đánh lừa, nhưng nếu như bị những thứ không sạch sẽ nhập vào, mặt mũi của tượng thần sẽ biến dạng, khác biệt rất lớn với dáng vẻ của cả pho tượng thần, các ngươi nhìn khuôn mặt này..."

Mọi người nhìn kỹ lại, quả nhiên, tượng Tướng Quân có khuôn mặt tuấn tú, rất phù hợp với ngũ quan trên mặt, bọn họ lập tức thở phào nhẹ nhõm.

Thư Dương dán sát cái bệ, sợ bị những người vây quanh hương án phát hiện, trong phòng chợt vang lên giọng nói yêu kiều của nữ nhân.

"Ha ha ha... Triệu đại ca thật giỏi! Điều này mà cũng có thể nhìn ra, không biết huynh có thể nhìn ra tượng Tướng Quân này còn có mấy phần thần uy không?"

Người trẻ tuổi ngồi yên ở bên cạnh đống lửa che miệng xoa ngực, ánh mắt quyến rũ.

Nàng ta đứng dậy nhìn đám người đang ngạc nhiên đến ngây người, lắc eo đi tới trước cửa, quay người đối diện với tượng Tướng Quân rồi lại bật cười yêu kiều: "Tại sao không nói chuyện? Triệu đại ca, người ta rất thích nghe kể chuyện đấy~"

Thư Dương nhìn chằm chằm đôi giày ở cửa kia, lập tức nhận ra đây là người theo chủ nghĩa duy vật kia, không ngờ hắn ta còn là một đại lão nữ trang tiềm tàng.

Giọng nói này thật hấp dẫn nam nhân!

Triệu Thiết Ngưu có mấy phần hiểu biết lại không được rảnh rỗi như Thư Dương, lúc này hắn ta đã sợ đến nỗi đổ mồ hôi lạnh ướt đẫm cả người, trong đầu chỉ có một ý nghĩa: Mẹ kiếp, gặp ma rồi!