Tôi Yêu Cậu, Tôi Giả Vờ Đấy!

Chương 16

“Phù hiệu?” Tô Ngộ ngớ người, đột nhiên nhớ ra rằng hôm trước, khi nhặt được áo khoác của Bùi Thanh Việt ở bên cống thoát nước, trên áo có gắn phù hiệu. Cậu đã tháo nó ra trong lúc giặt áo và để vào cặp sách.

Cậu lấy phù hiệu từ túi trong cặp, đưa cho Bùi Thanh Việt: “Phù hiệu của cậu đây. Cầm lấy.”

Thẩm Quan Nam ngạc nhiên: “Phù hiệu của cậu ta sao lại ở chỗ cậu?”

“Bởi vì áo khoác của cậu ta cũng ở chỗ tôi.”

Nghe đến đây, ánh mắt Thẩm Quan Nam đỏ bừng: “Vậy tại sao áo khoác của cậu ta lại ở chỗ cậu?”

Tô Ngộ còn chưa kịp trả lời thì đã nghe thấy Bùi Thanh Việt cười lạnh: “Liên quan gì đến cậu? Cậu quản trời, quản đất, giờ còn định quản cả áo khoác của người khác sao? Nhà cậu ở bờ biển nên quản rộng thế à?”

Nói xong, cậu đeo phù hiệu lên và đi thẳng vào trường: “Tô Ngộ, đi thôi.”

Cùng lúc đó, một giọng khác vang lên: “Tô Ngộ, lại đây.”

Một là giọng của Bùi Thanh Việt, một là của Thẩm Quan Nam.

Tô Ngộ giả như không nghe thấy lời của Thẩm Quan Nam, chạy nhanh đến bên cạnh Bùi Thanh Việt: “Áo khoác của cậu tôi chưa giặt xong, có lẽ ngày mai tôi mới mang trả được.”

Bùi Thanh Việt “Ừ” một tiếng, nhìn cậu bạn nhỏ với đôi chân ngắn đang cố đuổi theo mình, liền chậm bước lại.

Thấy trên tay cậu vẫn cầm hộp đồ ăn sáng, khóe môi Bùi Thanh Việt hơi nhếch lên, để lộ chút ý cười: “Cho tôi?”

“Ừ ừ,” Tô Ngộ hơi ngập ngừng, rồi nhanh chóng đưa hộp sủi cảo: “Nhân hẹ với thịt heo, cậu ăn được không?”

“Tùy.”

Lộ Hồi và Phó Sanh đứng bên cạnh, ánh mắt không giấu nổi sự thèm thuồng. Hộp sủi cảo chiên này nhìn quá ngon, với lớp vỏ chiên vàng óng và nhân có vẻ rất tươi mới.

Hai người nhìn nhau, thầm nhủ rằng nhất định phải tìm cơ hội đến quán ăn sáng của ba Tô Ngộ để thử một bữa.

Phía sau, Thẩm Quan Nam tức đến mức không nói nên lời. Nhìn bóng dáng Bùi Thanh Việt và Tô Ngộ đi bên nhau, cơn khó chịu trong lòng hắn ngày càng tăng.

Giống như mọi khi, Bùi Thanh Việt ngủ cả buổi sáng trên lớp. Giữa trưa cũng không thấy đâu, buổi chiều đi học lại càng chẳng có mặt.

Hôm nay là tuần thứ hai sau khai giảng. Giáo viên bắt đầu giảng những kiến thức cơ bản về các chuyên ngành như Chiến Đấu, Luyện Dược, Chỉ Huy, Hậu Cần… Sau đó, để học sinh tự chọn chuyên ngành.

Tô Ngộ chọn Luyện Dược. Sau khi nộp hồ sơ, cậu liếc nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh và không khỏi cảm thán: “Biết rõ hôm nay là ngày quan trọng, vậy mà cậu ta vẫn trốn học. Đúng là chịu thua luôn.”

Sau khi chọn chuyên ngành xong, tiết thứ hai buổi chiều, Tô Ngộ đến lớp Luyện Dược để làm thủ tục nhập học.

Đây là lĩnh vực cậu yêu thích, nên ngay từ khi bắt đầu, cậu đã rất nghiêm túc tập trung.

Bài học đầu tiên là phân biệt nguyên liệu luyện dược. Giáo viên hướng dẫn học sinh nhận biết các loại nguyên liệu qua màu sắc, hình dáng và mùi hương, sau đó tìm hiểu về tính chất và công dụng của chúng.

Vì đây là bài học nhập môn, nên chủ yếu chỉ giới thiệu những nguyên liệu cơ bản, thường dùng. Độ khó không quá cao.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Tô Ngộ đã phân biệt được các loại nguyên liệu, hiểu cách tinh chế, và thậm chí tự tay phối chế ra một loại thuốc giảm đau đơn giản.

Nhìn lọ thuốc tê thô ráp đυ.c ngầu trong ống thủy tinh, Tô Ngộ khẽ cười.

Dù trông có vẻ đơn giản, nhưng chỉ cần một chút của loại này đủ để hạ gục một con voi. Cậu cẩn thận rút thuốc tê vào cây bút máy, rồi cho vào cặp sách. Dù thế giới này xa lạ, nhưng có một chút đồ phòng thân vẫn tốt hơn.

Bận rộn cả buổi trưa, khi ra khỏi lớp, Tô Ngộ phát hiện vẫn còn sớm. Từ xa, cậu đã thấy Bạch Nghiên Thư vẫy tay gọi:"Tô Ngộ, hôm nay cậu có đi xem bóng không?"

Tô Ngộ suy nghĩ một chút, rồi gật đầu. Sau đó, cả hai cùng cõng cặp sách đi về phía sân bóng.

Khi đi ngang qua thư viện, từ xa, cậu nhìn thấy Thẩm Quan Nam. Dường như hắn đang đợi cậu. Thấy Tô Ngộ, Thẩm Quan Nam ngập ngừng một lúc rồi bước tới:"Tô Ngộ, chúng ta nói chuyện một chút."

Không chút do dự, Tô Ngộ đáp thẳng:"Không rảnh."

Thẩm Quan Nam sững sờ. Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận rõ ràng sự lạnh nhạt từ cậu. Biểu cảm không kiên nhẫn của Tô Ngộ không phải giả vờ, mà là thật sự.

Thẩm Quan Nam theo bản năng nắm lấy tay cậu:"Cậu định làm gì?"

"Đi xem bạn cùng bàn của tôi chơi bóng."

Tô Ngộ nhanh chóng bước sang một bên, cau mày nói:"Thẩm Quan Nam, như cậu mong muốn, tôi sẽ không làm phiền cậu nữa. Tôi sẽ tránh xa cậu, nhưng cũng mong cậu đừng làm phiền tôi."