"Tô Ngộ..."
"Tránh ra."
Không muốn đôi co thêm, Tô Ngộ vòng qua người hắn rồi đi thẳng.
Thẩm Quan Nam đứng nhìn bóng dáng cậu đi xa, hoàn toàn sững sờ.
Chưa từng có ai diễn chiêu “lạt mềm buộc chặt” một cách hoàn hảo đến vậy. Dù luôn tự tin rằng mình hiểu rõ Tô Ngộ, nhưng lúc này, hắn bắt đầu nghi ngờ. Có vẻ như, Tô Ngộ thật sự muốn cắt đứt mọi quan hệ với hắn.
Bạch Nghiên Thư vẫn im lặng đi bên cạnh. Đợi đến khi họ đã cách xa chỗ Thẩm Quan Nam, cậu mới hỏi:"Tô Ngộ, người vừa nãy là ai vậy?"
Tô Ngộ nhún vai, thản nhiên đáp:"Một người chẳng liên quan."
"Hắn trông có vẻ không vui."
"Ừ, đau khổ vì mất đi một kẻ theo đuổi trung thành, vui vẻ nổi lên mới lạ."
Tô Ngộ cười nhạt:"Không cần để ý đến hắn, chúng ta mau đi thôi. Nếu đến trễ, lát nữa sẽ không còn chỗ ngồi."
"Được."
Thấy cậu không muốn nói thêm, Bạch Nghiên Thư cũng không hỏi nữa. Giữa bạn bè cần có sự tôn trọng lẫn nhau, cậu hiểu điều đó.
Hai người nhanh chóng đi đến sân bóng. Vận may giúp họ tìm được chỗ ngồi ở hàng đầu tiên.
Từ xa, Lộ Hồi đã nhìn thấy cậu. Hắn khẽ dùng khuỷu tay huých Bùi Thanh Việt:"Lão đại, tiểu beta kia lại đến xem cậu."
Bùi Thanh Việt liếc mắt về phía khán đài, dễ dàng nhận ra Tô Ngộ giữa đám đông.
Dáng người nhỏ bé của cậu, làn da trắng nổi bật, và đôi mắt to khiến người ta khó mà không chú ý.
Khi ánh mắt Bùi Thanh Việt dừng lại ở cậu, Tô Ngộ cũng vừa nhìn về phía này. Hai ánh mắt chạm nhau trong thoáng chốc, Tô Ngộ vội vàng đứng lên, vẫy tay và mấp máy môi.
Dù khoảng cách quá xa để nghe thấy gì, nhưng từ khẩu hình, Bùi Thanh Việt có thể đoán được cậu đang nói:"Cố lên nha! Bùi đồng học."
Không để lộ cảm xúc, Bùi Thanh Việt dời ánh mắt đi, tiếp tục khởi động làm nóng cơ thể.
Lộ Hồi thấy vậy thì thắc mắc:"Lão đại, cậu nóng hả? Sao tai cậu đỏ thế?"
Bùi Thanh Việt lạnh lùng liếc hắn một cái:"Câm miệng, lo mà khởi động đi."
Sau khi khởi động xong, hai đội bắt đầu vào sân. Trận đấu diễn ra kịch liệt, cầu thủ trên sân đổ mồ hôi như mưa, còn khán giả thì cổ vũ hết mình.
Khi đến thời gian nghỉ giữa hiệp, Bạch Nghiên Thư huých tay Tô Ngộ:
"Mau đi đưa nước đi!"
Tô Ngộ còn chưa kịp từ chối đã bị đẩy ra ngoài lối đi.
"Mọi người đều đi rồi, mau lên, nhanh tay lên."
"...Đúng là hết chịu nổi."
Tô Ngộ thầm than. Đội bóng đã chuẩn bị nước từ trước, vậy mà mọi người vẫn cứ chen chúc đi đưa nước, giống như một trào lưu kỳ lạ.
Dòng người đông đúc khiến cậu chỉ có thể thuận theo dòng chảy, đi về phía sân bóng. Nhưng lần này, cậu thông minh hơn, chọn đứng ở ngoài rìa đám đông để tránh bị chen lấn.
"Lão đại, cậu bé beta đó lại mang nước cho cậu, nhưng lần này không chen vào được. Cậu nói xem, liệu cậu ta có khóc không?"
Lộ Hồi vừa uống nước vừa trêu.
Nhưng không thấy ai đáp lại, hắn quay đầu nhìn "Ủa? Lão đại đâu rồi? Vừa nãy còn ở đây mà?"
Phó Sanh nhếch cằm chỉ về phía xa.
Lộ Hồi nhìn theo và thấy Bùi Thanh Việt đang cầm chai nước, tránh đám đông, tiến về phía bên rìa sân bóng.
"Trời đất! Không đến mức thế chứ!"
Tô Ngộ đứng ở sân bóng ven, đợi dòng người tản đi hết, lúc này mới chuẩn bị xoay người trở về. Bên cạnh bỗng vang lên giọng nói quen thuộc, một bàn tay kéo lấy quai đeo cặp của cậu: “Tô Ngộ.”
Cậu quay lại, thấy Bùi Thanh Việt đứng ngay phía sau. Vì vận động mạnh nên mồ hôi đọng trên thái dương và lông mày, nhưng đôi mắt sáng rực khiến người ta khó dời đi ánh nhìn.
“Nước đâu?”
“Hả?” Tô Ngộ ngơ ngác. Trong đội đã có sẵn nước uống, và nhiều người còn chủ động mang nước cho đội bóng. Sao cậu ta lại hỏi mình?
Nhưng không dám hỏi thêm, Tô Ngộ nhanh chóng lấy chai nước trong cặp ra – chai nước mà lần trước Bạch Nghiên Thư đưa cho cậu – rồi đưa cho Bùi Thanh Việt.
Phó Sanh đứng gần đó, nhìn cảnh này mà kinh ngạc đến mức quên khép miệng, nửa ngày sau mới lẩm bẩm: “Không ngờ thật! Trước giờ có bao nhiêu người theo đuổi lão đại, cũng chưa từng thấy cậu ấy thèm để tâm ai.”
Lộ Hồi bật cười: “Cậu chẳng hiểu gì.”
“Cậu hiểu chắc?”
“Tất nhiên là hiểu!” Lộ Hồi nhướng mày, vẻ mặt đắc ý: “Lão đại của chúng ta rất khó tính, nhất là với những người chỉ nhìn trúng gia thế nhà cậu ấy. Nhưng Tô Ngộ thì khác, trường mới khai giảng, cậu ta chắc chắn không biết thân phận của lão đại. Cậu ta theo đuổi lão đại, nhất định là vì thích thật lòng.”
Phó Sanh nghe xong gật gù: “Có lý. Sủi cảo cậu ta mang tới nhìn cũng ngon, thật sự khiến người ta thèm.”
“Đúng, tôi cũng muốn thử.”
Bùi Thanh Việt mở nắp chai, ngửa đầu uống một hơi dài. Những giọt mồ hôi từ thái dương chảy xuống, men theo cằm rồi trượt xuống cổ họng.
Tô Ngộ theo bản năng nuốt nước bọt. Không thể phủ nhận, dù tính cách cậu ta có khó chịu đến đâu, ngoại hình vẫn thật sự đẹp.
Thấy ánh mắt Tô Ngộ nhìn chăm chú, Bùi Thanh Việt uống xong nước, vặn chặt nắp rồi cúi xuống hỏi: “Mặt tôi có gì sao?”
“Hả? À, có… có mồ hôi.” Tô Ngộ bối rối rút mắt về, nói lắp bắp: “Tôi có khăn giấy, cậu cần không?”
“Không cần.” Bùi Thanh Việt ném chai nước vào thùng rác gần đó, liếc nhìn cậu một cái rồi quay người bước về phía khu nghỉ ngơi.
Tô Ngộ trở lại chỗ ngồi, tiếp tục xem trận đấu. Sau khi xem xong hai hiệp, cậu quyết định về sớm để phụ giúp ba.
Tần Nhạc sáng sớm bày quán ở cổng chợ bán thức ăn, tối lại dọn quán ở chợ đêm. Ngày nào cũng làm việc từ tờ mờ sáng đến khuya.
Trong bất kỳ thời đại nào, người lao động bình dân đều kiếm tiền rất vất vả. Ba của cậu, từng đồng kiếm được đều thấm đẫm mồ hôi. Vì thế, nếu có thể giúp được gì, Tô Ngộ đều sẵn sàng.
Trận bóng thứ ba kết thúc, Bùi Thanh Việt quay lại nhìn hàng ghế khán giả, không thấy bóng dáng quen thuộc đâu.
Cậu xoay người rời đi, nhưng vừa bước được vài bước đã bị Lộ Hồi níu lại: “Lão đại, sáng mai cậu đi chợ bán thức ăn với tôi được không?”
“Không đi.” Bùi Thanh Việt không thèm quay đầu.
“Cầu xin cậu.” Lộ Hồi làm mặt đáng thương: “Tôi chưa từng đến những nơi như thế, đi với tôi một chuyến đi mà.”
“Không đi.” Bùi Thanh Việt liếc mắt: “Cậu đến đó làm gì?”
Lộ Hồi nói: “Cậu bé kia nói ba cậu ấy có quán bán sủi cảo ở chợ, nhìn sủi cảo cậu ấy mang đến ngon thật đấy. Tôi cũng muốn thử.”
Nghe vậy, ánh mắt Phó Sanh sáng rực lên: “Đúng rồi! Tôi cũng muốn ăn thử. Lão đại, chúng ta cùng đi đi.”
Bùi Thanh Việt im lặng một lúc, sau đó đáp bằng giọng như đang ban ơn: “Được, coi như nể mặt cậu.”
Sáng hôm sau, như thường lệ, Tô Ngộ giúp Tần Nhạc dọn quán.
Buổi sáng là khoảng thời gian bận rộn nhất, hai cha con xoay như chong chóng.
Tô Ngộ vừa chuẩn bị xong một phần sủi cảo hấp cho khách thì thấy một nhóm người đàn ông to lớn, mặt mày dữ tợn chen ngang hàng, vừa đi vừa lớn tiếng: “Gói 30 hộp sủi cảo cho chúng tôi, nhanh lên.”
Tô Ngộ vừa định lên tiếng thì Tần Nhạc kéo tay cậu lại, cười xòa: “Được, các anh chờ chút, tôi làm ngay đây.”
Tần Nhạc nhanh chóng gói 30 hộp sủi cảo, chất đầy hai túi lớn và cẩn thận đưa cho người đàn ông.
Người đàn ông nhận lấy, vừa lòng định quay đi thì Tô Ngộ cất tiếng: “Chờ đã. Các anh đứng lại một chút.”
Tần Nhạc vội kéo tay cậu, định ngăn lại.