Tôi Yêu Cậu, Tôi Giả Vờ Đấy!

Chương 15

“Ừ.”

“Anh có thích không?”

“Ừ.”

Tô Ngộ ngồi bên cạnh xe lăn, không nhìn thẳng mặt Tần Thời An, cũng không quan tâm đến biểu cảm của anh, nhưng trong lòng đoán chắc Tần Thời An thích. Bởi vì chữ “Ừ” anh thốt ra nghe qua thật dễ chịu, như thể lần đầu tiên cậu nghe được âm thanh này.

“Em cũng thích đi chơi với anh. Cho nên…” Tô Ngộ cười, ánh mắt sáng rực: “Nếu tuần sau trời vẫn đẹp thế này, chúng ta lại đi nhé?”

Tần Thời An im lặng một lúc lâu, rồi đáp chậm rãi: “Sẽ phiền lắm.”

Tô Ngộ nghiêng người, nhìn anh nghiêm túc: “Điều quan trọng là anh có muốn hay không, còn những chuyện khác không quan trọng.”

“Những chuyện gì?”

“Những chuyện khác ấy, tất cả đều không quan trọng.”

Lần này, Tần Thời An không trả lời ngay. Cậu chờ rất lâu, lâu đến mức gần như từ bỏ, thì nghe được một tiếng “Muốn” nhỏ đến mức gần như không thể nghe thấy.

Sáng thứ hai.

Mỗi tuần trường học đều tổ chức kiểm tra đột xuất về trang phục và đồ dùng cá nhân. Một số học sinh đeo băng đỏ trên tay được phân công đứng ở cổng để kiểm tra từng người vào trường.

Họ cấm mang các vật dụng nguy hiểm, đồ bị quản chế, hoặc trang phục quá lố lăng.

Thẩm Quan Nam là một trong những người chịu trách nhiệm kiểm tra. Bình thường, hắn không quan tâm đến việc này, chỉ làm qua loa cho xong nhiệm vụ. Nhưng hôm nay, ánh mắt hắn bỗng dừng lại trên một bóng dáng quen thuộc đang tiến lại gần.

“Đứng lại, bạn kia.”

Bùi Thanh Việt và Phó Sanh vừa bước tới cổng liền bị chặn lại. Hai người liếc nhau, không rõ chuyện gì.

Thẩm Quan Nam chỉ vào ngực Bùi Thanh Việt: “Phù hiệu đâu?”

Bùi Thanh Việt nhướng mày, giọng trầm lạnh: “Không mang.”

“Không mang phù hiệu?” Thẩm Quan Nam nhếch môi cười: “Vậy không được vào trường.”

Bùi Thanh Việt nhìn hắn với ánh mắt lạnh lùng: “Trường học là của nhà cậu sao?”

“Không phải của tôi, nhưng tôi nói không được thì cậu không được vào.”

“Nếu tôi nhất định phải vào thì sao?”

“Vậy cậu định làm gì? Bay qua tôi hay giẫm lên người tôi mà vào?”

Bùi Thanh Việt nheo mắt, ánh mắt trở nên nguy hiểm: “Ồ, muốn đánh nhau sao?”

Một bên, Phó Sanh đã sẵn sàng xắn tay áo: “Nói sớm đi! Vòng vo làm gì, vừa hay lâu rồi tôi không động tay. Tới nào!”

Tình hình căng thẳng, một đám học sinh hội đứng về phía Thẩm Quan Nam, vây chặt hai người. Mọi người xung quanh bắt đầu tụ tập để xem náo nhiệt.

Tô Ngộ vừa giúp Tần Nhạc dọn quán xong, đứng từ xa nhìn đám đông ở cổng trường. Cậu liếc mắt qua, nhận ra Thẩm Quan Nam.

Chỉ nhìn thôi đã thấy chán ghét.

Cậu định vòng qua chỗ khác, nhưng ánh mắt lại bắt gặp Bùi Thanh Việt đang đối đầu với Thẩm Quan Nam.

Làm gì? Đánh nhau? Lấy đông hϊếp yếu sao?

Bước chân vốn định đi vòng qua của cậu bỗng dừng lại. Không chút do dự, cậu chạy đến.

“Bùi Thanh Việt…”

Giữa bầu không khí đầy căng thẳng như một đàn sư tử sắp lao vào cắn xé, sự xuất hiện của Tô Ngộ giống như một chú cừu lạc vào giữa đàn.

Thẩm Quan Nam định kéo cậu ra, nhưng một bàn tay khác nhanh hơn.

Bùi Thanh Việt lập tức kéo Tô Ngộ về phía mình, chắn cậu ở sau lưng: “Cậu tới đây làm gì?”

Tô Ngộ nhướng mày: “Cậu làm gì ở đây trước?”

“Không thấy sao? Có người muốn gây sự.”

“Ồ, gây sự hả? Tôi đã nói mà, sao họ nhiều người vây quanh hai người các cậu như thế.” Tô Ngộ nhìn về phía Thẩm Quan Nam, giọng không mấy thiện cảm: “Các cậu có ý gì vậy? Nhiều người thế này bắt nạt bạn cùng lớp của tôi, bị làm sao à?”

Bùi Thanh Việt ngẩn người.

“Khi dễ? Đây là một từ mới lạ!”

Phó Sanh cũng không khỏi sửng sốt.

“Cái gì… Đừng dùng từ ‘khi dễ’ này với lão đại. Từ trước đến giờ chỉ có lão đại khi dễ người khác, chưa từng có ai dám khi dễ lão đại cả.”

Nghe được tin tức, Lộ Hồi - vừa chạy đến chuẩn bị đánh lộn - cũng giật mình.

“Thật tình! Nếu Tô Ngộ không xuất hiện, thì đám người này đã nằm trong phòng cấp cứu rồi.”

Thẩm Quan Nam bị câu “Có bệnh” của Tô Ngộ làm cho tức điên: “Ai khi dễ cậu ta, ai tìm chuyện, và ai có bệnh hả?”

Đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tô Ngộ không phân biệt trắng đen mà đứng ra bảo vệ người khác, cũng là lần đầu tiên cậu đứng ở phía đối lập với hắn.

Một hơi tức giận dồn lên ngực, khiến hắn cảm thấy cực kỳ khó chịu.

“Chúng tôi chỉ đang làm đúng quy định của trường. Không đeo phù hiệu thì không được vào trường. Nếu cậu nói đây là tìm chuyện, vậy thì đây là trường học tìm chuyện, không phải tôi. Còn nữa, chính người ngồi cùng bàn của cậu là người muốn gây sự. Ai bắt nạt ai, còn chưa chắc đâu.”