Cuộc Sống Thường Nhật Của Người Dân Thời Đại Tống

Chương 11

Vì vậy Diệp Trản đặt mục tiêu đầu tiên cho mình: đưa cả nhà thoát khỏi thân phận tiện dân.

Thứ hai, giúp Diệp gia mua lại ruộng đất đã mất, đưa gia đình phát tài.

Diệp Trản không có suy nghĩ “phất lên một mình” của người xuyên không,

Hơn nữa, Diệp gia vốn là hộ nông dân khá giả, vì tìm Diệp Trản mà tán gia bại sản, từ nông dân thượng đẳng rơi xuống tầng lớp tiện dân, nàng tự nhiên phải biết ơn báo đáp.

Đang suy nghĩ cách làm giàu, bỗng nghe có tiếng gõ cửa: “Đây có phải Diệp gia không?”

“Cửa khép hờ chứ không đóng đâu, vào nói chuyện đi.” Diệp Đại Phú đáp lại.

Người bên ngoài nói: “Ta không vào đâu, ngươi ra đây, ta có chuyện muốn bàn.”

Cả Diệp gia cùng đứng dậy, Mịch Phượng Nương và Diệp Đại Phú nhìn nhau, đặt chén rượu xuống rồi đi ra ngoài.

Trước cửa đứng vài người:

Một người đàn ông trung niên béo, mặc lụa là, một phụ nữ trung niên đeo vàng bạc, vai co rúm lại, bên cạnh là một bà mối che ô, phía sau có hai tiểu đồng.

“Vương Tứ?” Diệp Đại Phú ngạc nhiên, “Khách quý hiếm có.”

Nói rồi định tiến lên kéo tay người đàn ông béo.

Nhưng Vương Tứ né tránh, thần thái lạnh lùng.

Tiểu đồng bên cạnh lên tiếng trước: “Gọi chủ nhân nhà ta là Vương viên ngoại.”

Nụ cười của Diệp Đại Phú cứng lại, nhưng vẫn chắp tay cười nói: “Vương viên ngoại, lâu rồi không gặp.”

Vương Tứ kiêu ngạo gật đầu, coi như chào hỏi.

“Hóa ra là khách quý!”

Mịch Phượng Nương liếc nhìn bà mối phía sau họ, lập tức cười tươi.

“Mời các vị vào nhà ngồi, ta đi pha trà.”

Vương viên ngoại khinh miệt nhìn căn nhà chật hẹp cũ kỹ rồi nói: “Chúng ta đứng ngoài cửa cũng được.”

“Vậy cũng tốt, ngoài cửa mát mẻ.” Diệp Đại Phú cười gượng, mang ghế ra đặt dưới gốc cây táo trước cửa, “Ngồi hóng gió.”

Mịch Phượng Nương theo sau mang bàn ra, bận rộn nhưng vẫn nhớ nháy mắt ra hiệu cho nữ nhi: “Trản Trản, con theo tỷ tỷ vào chuẩn bị chút đồ ăn đi.”

Diệp Trản mơ hồ bị Diệp Ngọc kéo vào bếp sau, hỏi vài câu mới biết nguyên do:

Hóa ra đây là nhà thông gia của Diệp Trản!

Diệp gia là địa chủ trung lưu ở huyện Ung Khâu, ngoại ô phủ Khai Phong.

Có năm xảy ra nạn lưu dân, Diệp Đại Phú nhặt được một người bên ruộng, người đó chính là Vương Tứ.

Vương Tứ từ nơi khác lưu lạc đến huyện Ung Khâu, suýt chết đói trên đường.

Diệp Đại Phú tốt bụng cứu hắn ta, thấy hắn ta đáng thương còn chỉ cho một con đường:

“Nhà ta cần phân bón cho ruộng, phải chở phân từ Biện Kinh về, nếu ngươi muốn làm việc này thì ta sẽ thuê ngươi.”

Biện Kinh có một triệu dân, mỗi ngày phân người từ nhà vệ sinh có thể chất thành núi.

Người trong thành ghét phân bẩn nhưng với người nông thôn đây là thứ tốt để bón ruộng.

Diệp Đại Phú khôn ngoan đã nhắm đến việc này: đổ nhà vệ sinh vừa có thể thu tiền từ người trong thành, phân đó đem đi bón ruộng nhà mình, còn dư có thể bán cho địa chủ khác.

Vương Tứ nghe vậy liền đồng ý ngay, sau đó trở thành tá điền của Diệp gia.

Chạy vài chuyến vào thành, Diệp gia trả tiền công cho hắn ta rất hậu hĩnh, cuộc sống của Vương Tứ cũng dần tốt lên.

Hắn ta rất lanh lợi, biết luồn lách, miệng lại ngọt, tìm được cơ hội cưới nữ nhi độc nhất của một cửa hàng rồi làm rể nhà đó, từ đó phát đạt lên.

Có tài sản này, Vương Tứ và Diệp gia cũng coi như môn đăng hộ đối.

Khi Diệp Trản ra đời, hai nhà liền kết thông gia.