“Đó là hàng giả!”
“Hàng giả nhưng ta bán với giá hàng giả mà!” Diệp Đại Phú càng ấm ức hơn: “Đỉnh đồng thật ít nhất cũng phải vài trăm lượng bạc, ta chỉ bán có 80 văn, khách đâu có ngốc.”
“Khách sẽ tự lừa mình. Hơn nữa, cha dám nói với khách đây là hàng giả không?” Diệp Trản lắc đầu, “Cái đỉnh đồng đó còn ngâm trong nước bẩn nữa!”
“Trước đây ta chưa từng lừa ai! Đây là lần đầu tiên ta buôn bán.” Diệp Đại Phú cúi đầu.
“Ta chỉ thấy nhà có thêm miệng ăn nên muốn giúp đỡ thôi.” Vừa nói, ông vừa lấy từ trong ngực ra chiếc đai lưng của nàng, “Sao có thể bán đai lưng của con chứ? Ta đã bỏ tiền chuộc lại từ nương con đó.”
Thì ra cha là vì mình nên mới như vậy?
Diệp Trản ngừng tay thu dọn đồ cổ giả.
Nhận lấy đai lưng, nàng liếʍ môi.
Những lời khuyên nhủ cũng không nói ra được: “Cảm ơn cha, nhưng nếu vì con mà cha đi vào con đường sai trái, lòng con sao yên được? Con đang nghĩ cách làm ăn chân chính, sau này chắc chắn không lo sinh kế.”
“Còn phải lo làm ăn gì nữa?” Mịch Phượng Nương chen vào.
“Giờ cha con có quầy hàng, đại ca và nhị tỷ giúp việc ở quán rượu, còn có thể mang về ít đồ nhắm. Tiểu muội lại có duyên với bà đồng, mỗi ngày không cần lo chuyện ăn uống.”
Mịch Phượng Nương rất hài lòng với cuộc sống hiện tại, nhấp một ngụm rượu nhỏ.
“Nữ nhi, hay là học nghề làm mối với nương đi, sau này nhà ta cũng được xem là tiệm truyền thống.”
Làm bà mối á?
Diệp Trản đang buộc đai lưng thì dừng tay.
“Làm mối kiếm được nhiều tiền lắm!” Mịch Phượng Nương đếm ngón tay tính toán cho nữ nhi mình nghe, “Xem mặt một lần, tiền cảm ơn khi đính hôn, khi tân lang chuẩn bị bái đường ta đến thúc giục còn được thưởng, thành hôn còn nhận phong bì.”
Đi đi lại lại tiền thưởng không ít, một lần có thể kiếm được hai trăm văn, đây là việc tốt!
“Nương làm mối rất giỏi, toàn nhờ hai chân đi lại. Hoa lợi thường đội trên đầu, bánh cưới giấu trong tay áo.” Mịch Phượng Nương nhấp một ngụm rượu đυ.c rồi đọc bài đồng dao trong phố.
Vừa nói vừa tốt bụng truyền nghề cho nữ nhi:
“Trong đó có bí quyết cả đấy! Cô nương tham ăn thì nói là miệng rộng ăn bốn phương, cô nương mập thì nói là tướng sinh nhi tử, phụ nữ ly hôn thì nói là có phong tình, đảm bảo nói đâu trúng đó!”
“Đây… chẳng phải là nói dối sao?” Diệp Trản trợn mắt.
“Nương toàn nói thật, khác với những bà mối lừa đảo kia.” Mịch Phượng Nương biện hộ cho mình, “Chỉ là giải thích thêm vài câu sao gọi là nói dối chứ?”
Diệp Trản vẫn không muốn làm bà mối: “Nương, con không muốn làm việc này.”
Nàng còn tự mình nghi ngờ về hôn nhân thì sao có thể làm mối tốt được?
Hơn nữa, sau khi hiểu rõ về Diệp gia nàng đã nảy ra ý định: trước tiên cứu gia đình khỏi bờ vực phạm pháp.
Nghề của Diệp gia gồm bà mối, người chạy việc, thầy bói, sai nha hạ đẳng, tất cả đều là nghề hèn kém.
Trong xã hội cổ đại, danh tiếng của những nghề này không tốt, bị gọi là “tiện dân”.
Trở thành tiện dân chỉ tốt hơn làm nô bộc một chút, ngoài ra rất thê thảm:
Bị người qua đường khinh bỉ, hàng xóm kỳ thị, không được thi cử, khi kết hôn bị phân biệt đối xử.
Khi xảy ra tranh chấp quan phủ sẽ tìm rắc rối với ngươi trước, kiện tụng với lương dân dễ thua thiệt, hình phạt cũng nặng hơn.
Mặc dù các nghề chỉ là phân công khác nhau, không có cao thấp,
Nhưng trong xã hội cổ đại phân chia đẳng cấp rõ ràng, tiện dân là tầng lớp thấp nhất, ai cũng có thể giẫm đạp.