Cuộc Sống Thường Nhật Của Người Dân Thời Đại Tống

Chương 12

Ngày mùng ba tháng ba, hồ Kim Minh mở hội, Vương gia mời thông gia đến Biện Kinh chơi.

Hôm đó, Ngân ca nhi bị tiêu chảy, Diệp Đại Phú ở nhà chăm sóc nhi tử thứ hai.

Mịch Phượng Nương bế cặp song sinh bốn tuổi và Kim ca nhi vào thành.

Kim ca nhi nghịch ngợm, bẻ cành liễu bên hồ Kim Minh làm chó nhỏ cài lên đầu muội muội, bắt bọn họ giả làm chó.

Diệp Ngọc từ nhỏ đã nóng tính, nắm chặt tay áo ca ca không buông: “Bỏ ra!” Sau đó hai người cãi nhau một trận.

Vương phu nhân nhíu mày, chỉnh lại trâm vàng trên đầu rồi kêu lên: “Trâm của ta mất rồi!”

Mịch Phượng Nương giúp bà ấy tìm trâm, hóa ra trâm vàng của Vương phu nhân trượt xuống tai.

Trong lúc đó, Mịch Phượng Nương quay lại thì phát hiện Diệp Trản đã biến mất.

Diệp gia bán hết gia sản tìm nữ nhi, Vương gia còn ép giá mua một số ruộng đất của nhà họ với giá rẻ bèo.

Sau này, khi Diệp gia ngày càng suy sụp, thái độ của Vương gia cũng lạnh nhạt dần, hai nhà ít qua lại.

“Nhà của bọn họ ở ngay sau phố.” Diệp Ngọc nhỏ giọng nói với Diệp Trản, “Nhà mình làm vỡ cái bát thì nhà họ cũng nghe thấy.”

Diệp Ngọc ôm một nắm rơm nhét vào lò, nói to: “Có khi nào là đến bàn chuyện hôn sự của muội với công tử nhà họ Vương không!”

Diệp Trản lắc đầu.

Hai nhà ở gần mà không qua lại, chứng tỏ tình cảm đã nhạt, sao có thể bàn chuyện hôn sự?

Đang nhóm lửa thì nghe bên ngoài ồn ào.



Ba tỷ muội thò đầu ra, thấy Vương viên ngoại mặt đầy thịt đang chống nạnh nói: “Nói ngắn gọn, hôm nay ta đến để hủy hôn.”

“Hủy hôn?” Diệp Đại Phú ngạc nhiên, “Chúng ta đã làm lễ nạp thái, vấn danh, nạp cát, thậm chí còn dâng thϊếp cưới lên tổ tiên hai nhà…”

“Vương viên ngoại giờ đây gia sản lớn.”

Mịch Phượng Nương đặt chén rượu xuống bàn, vẫn giữ nụ cười tươi.

“Ngài hủy hôn không sợ người ta cười chê sao?”

“Hừ, ngươi nhìn lại nhà mình bây giờ xem.”

Vương viên ngoại cười lạnh.

“Khi định hôn, nhà ngươi là gia đình nông dân học hành, đại nhi tử còn được khen là thần đồng trong tư thục, có thể thay đổi gia cảnh. Nhưng bây giờ thì sao?”

Mịch Phượng Nương ngượng ngùng, khí thế ban đầu lập tức biến mất.

“Nhưng trước đây ngài còn nói nếu tìm được con thì sẽ nhận hôn sự này mà.”

Diệp Đại Phú lúng túng sờ thắt lưng, cố nặn ra nụ cười.

“Cả nhà ngươi đều là tiện dân, làm sao có thể kết thân với nhà ta?”

Vương viên ngoại hừ mũi.

Nghe vậy, Diệp Đại Phú như bị ong đốt, giật mình.

Hai chữ “tiện dân” đâm vào tim ông:

“Nếu không phải ta chỉ đường cho ngươi thì giờ ngươi cũng là tiện dân thôi!”

“Thôi đi, tướng công.”

Vương phu nhân vốn im lặng bỗng lên tiếng.

“Con bé đã trở về thì cứ nhận hôn sự này đi.”

Nhưng vừa nói xong liền bị Vương Tứ lườm một cái, bà ấy lập tức cúi đầu, co rúm lại không dám nói gì.

Vương Tứ hét lớn: “Đổ nhà vệ sinh là con đường gì? Ngươi chê bẩn không làm nên để ta làm, chẳng lẽ ta còn phải mang ơn ngươi sao?”

“Ngươi nói rõ ràng ra xem, tiền mua phân bón không phải là ta cho ngươi sao? Vốn liếng, đường đi, cái nào không phải ta giúp ngươi?” Diệp Đại Phú tức giận, “Ngay cả ruộng đất bán rẻ cho ngươi cũng vì coi ngươi là thông gia!”

“Nhưng chừng đó không đủ để ta mất một đứa nhi tử!”

Vương viên ngoại cười lạnh ngắt lời ông.