“Được rồi, đừng nghĩ nhiều nữa.” Lộ Thừa Trạch vỗ vai Tùng Hành, đẩy lọ thuốc chữa thương về phía y, nói: “Bây giờ điều quan trọng nhất là ngươi dưỡng thương cho tốt.”
Gương mặt Tùng Hành tái nhợt, cả người toát lên vẻ yếu ớt mệt mỏi. Khi y kéo khóe miệng cười, trông chỉ càng giống như đang gắng gượng: “Ngươi yên tâm, ta tự biết chừng mực.”
“Còn tự biết chừng mực.” Lộ Thừa Trạch nhìn những vết thương nứt ra không biết bao nhiêu lần của y, nói: “Để ta nhắc ngươi một câu, bây giờ ngươi không còn là Thiên Đế vô địch năm xưa. Cơ thể này chịu không nổi ngươi giày vò như thế đâu.”
“Ta biết phải làm gì.” Tùng Hành nói: “Đây đâu phải lần đầu tiên.”
Chính vì không phải lần đầu tiên nên ký ức và lý trí đều nói với y rằng điều cần làm bây giờ là uống thuốc, nhắm mắt lại, tập trung điều chỉnh các kinh mạch hỗn loạn trong cơ thể. Như vậy khi về đến Xích Thủy, Lộ Thừa Trạch ra tay nối lại kinh mạch cho y sẽ thuận lợi hơn rất nhiều.
Nhưng chỉ cần y nhắm mắt, trong đầu lại hiện lên cảnh Tiết Dư đích thân chỉ định giữ lại thiếu niên kia.
Y không tĩnh tâm nổi.
Y không hiểu. Thật sự không hiểu.
“Này.” Lộ Thừa Trạch thấy bộ dạng của y, không khỏi lắc đầu, từ trong tay áo lấy ra một cuốn sổ tay, đẩy đến trước mặt y: “Xem đi.”
Xét thấy trên tay Tùng Hành không có mảnh da nào lành lặn, Lộ Thừa Trạch chu đáo lật trang cho y. Ngón tay thon dài dừng lại trên một bức chân dung nhỏ, nói: “Lần này Tiết Dư cứu một yêu quái, tư liệu đều ở đây. Ngươi tự xem đi.”
“Ngươi còn nhớ không? Ngoài ngươi ra, lần trước còn sống sót là hai người nào? Tên Tố Hựu này có trong số đó không?” Lộ Thừa Trạch hỏi.
“Lâu quá rồi.” Tùng Hành nhíu mày, lắc đầu đáp: “Ta chỉ nhớ có một người tên Thẩm Kinh Thời, người được Lục Tần cứu lần này.”
Người trong cuộc còn không nhớ thì Lộ Thừa Trạch càng không nhớ.
“Thật ra không chỉ mình ngươi, ta cũng không hiểu.” Lộ Thừa Trạch khẽ tặc lưỡi, đôi mắt phượng lấp lánh ánh sáng hiện lên vẻ nghi hoặc chân thật: “Nếu phải chọn, nàng chọn ai không được, lại chọn một kẻ diệt cả tông môn, mà còn là một yêu quái.”
“Nhìn đi nhìn lại, nếu nói yêu quái này có điểm gì đáng chú ý thì chỉ có mỗi khuôn mặt đó.”
Tùng Hành lật xong tư liệu về Tố Hựu, yên lặng giở sang trang ghi về chính mình. Y còn chưa kịp đọc tiếp, đã nghe câu nói của Lộ Thừa Trạch thì không khỏi ngừng thở. Khi ánh mắt quay lại trang giấy, y một chữ cũng không đọc nổi nữa.
“Trước đây ta chưa từng hỏi ngươi.” Lộ Thừa Trạch theo ánh mắt y nhìn xuống, mở lời: “Nhìn người khác vào đài Thẩm Phán đều là vì những chuyện kinh thiên động địa. Còn ngươi thì hay rồi, lại liên quan đến hoàng gia.”
“Vị vương gia đó đã làm chuyện gì người thần phẫn nộ, khiến một người như ngươi cũng phải gϊếŧ?”
Dù Thánh Địa có địa vị đặc biệt, tự xưng là Cổ Tiên nhưng thế gian này chung quy vẫn lấy con người làm gốc. Hoàng cung là nơi tập trung quyền lực của nhân loại, sở hữu nền tảng tích lũy hàng triệu năm. Thánh Địa và hoàng tộc luôn kính trọng lẫn nhau, nước sông không phạm nước giếng.