Sau Khi Cùng Nam Chính Đồng Quy Vu Tận

Chương 40: Rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ hiểu ta

Tu sĩ gϊếŧ người vốn không phải chuyện hiếm, số người chết trên thế giới mỗi ngày nhiều không kể xiết. Một mạng người căn bản không đủ khiến Thánh Địa rung động, càng không đủ để khiến y bị đưa lên đài Thẩm Phán.

Nhưng Tùng Hành lại gϊếŧ một vị vương gia có huyết thống hoàng tộc.

Sự kiện này đã khiến thiên tử nổi giận, hạ lệnh truy nã khắp quốc gia. Nếu không nhờ thần niệm của cây Phù Tang chọn trúng y, có lẽ giờ đây y đã bị lăng trì đến không còn mảnh xương nào rồi.

Chỉ là chuyện này khiến Lộ Thừa Trạch càng khó ăn nói với tộc mình.

“Ta đã nghĩ sẵn cách giải thích rồi, đến lúc đó ngươi chỉ cần phối hợp là được.” Lộ Thừa Trạch nói: “Ngày trước ngươi theo Tiết Dư, cũng từng đến Xích Thủy vài lần. Môi trường ở đó tuy không bằng Hi Hòa và Bắc Hoang nhưng so với Nghiệp Đô thì vẫn tốt hơn nhiều. Linh khí sung túc, ngươi có nền tảng, việc tu luyện lại không phải chuyện khó.”

Tùng Hành nhìn ra xa hồi lâu mới nhẹ giọng nói: “Thừa Trạch, cảm ơn ngươi.”

“Ngươi với ta, cần gì phải nói cảm ơn.”

“Nhưng Tùng Hành, ta nói thật lòng, ngươi đừng không thích nghe.” Lộ Thừa Trạch do dự một lúc, cân nhắc lời nói, cuối cùng vẫn mở lời: “Năm xưa ta đã từng nhắc, ngươi với Tiết Dư, có lẽ thật sự không hợp.”

“Đúng là, nàng xuất thân cao quý, ghép với ai cũng xứng đôi. Dù ngươi trở thành Thiên Đế, nàng vẫn là lựa chọn lý tưởng nhất cho vị trí Thiên Hậu. Nhưng ở dòng chính Nghiệp Đô, đến đời này chỉ còn lại một mình nàng là nữ nhi, từ nhỏ đã phải gánh vác mọi chuyện. Chỉ cần nghĩ đến số yêu quái nằm dưới quyền nàng là đủ biết, để ngồi được vị trí đó, nàng phải có thủ đoạn và tính cách mạnh mẽ đến mức nào.”

“Điều đó định sẵn rằng Tiết Dư không thể dựa dẫm vào ai. Nàng đủ khả năng tự mình đối mặt với mọi thứ.”

“Còn ngươi, nhìn bề ngoài thì tính tình hòa nhã, lòng dạ thiện lương nhưng thực chất lại cố chấp, chuyện đã nhận định thì không ai thay đổi được.”

Nói xong, Lộ Thừa Trạch thở dài một hơi, tiếp lời: “Quan hệ nam nữ phần lớn là bù trừ lẫn nhau. Ta mạnh mẽ, ngươi mềm mỏng một chút; ngươi dịu dàng, ta quyết đoán. Cả hai đều ở vị trí cao, lại giấu kín mọi chuyện, thích tự mình giải quyết thì làm sao mà lâu dài được?”

“Lấy ví dụ chuyện của vị trà tiên kia và sự việc ở Nghiệp Đô. Người sáng suốt đều nhìn ra không phải như vậy. Ta hỏi ngươi, ngươi không nói. Tiết Dư hỏi ngươi, ngươi cũng không nói. Vậy làm sao đây?”

“Người khác muốn bênh vực ngươi cũng không biết nói thế nào.”

Tùng Hành mệt mỏi khép mắt, giọng khàn khàn: “Rồi sẽ có một ngày, nàng sẽ hiểu ta.”

“Thừa Trạch, chỉ những người từng trải qua tuyệt vọng mới hiểu được…” Y nói đến đây thì ngừng lại, như kiệt sức không muốn nói tiếp.

Lộ Thừa Trạch đang chăm chú lắng nghe, truy hỏi: “Hiểu được điều gì?”

Tùng Hành lật lại trang tài liệu ghi về Tố Hựu, nhìn rất lâu mà không nói một lời.

Chỉ những người từng trải qua tuyệt vọng mới hiểu được, câu nói “Ta muốn hắn” của Tiết Dư có ý nghĩa thế nào với bọn họ, là hy vọng và ấm áp ra sao.

Lộ Thừa Trạch nói không sai. Khi y trở thành chủ Thiên Cung, giữa y và Tiết Dư đã xuất hiện những khác biệt, thường xuyên xảy ra tranh chấp.

Cả hai đều không chịu nhượng bộ, kết quả là càng ngày càng xa cách.