Sau Khi Cùng Nam Chính Đồng Quy Vu Tận

Chương 38: Chọn thế nào, tùy ngươi

“Ngươi có thiên phú và giác ngộ rất cao, lại từng lên đài Thẩm Phán. Ta không thể thả ngươi đi được.” Đây là một vụ diệt môn, nếu để hắn quay lại mà gây ra chuyện động trời nào khác, không chỉ bản thân hắn mà ngay cả nàng cũng sẽ bị liên lụy.

“Hồ sơ ghi rằng ngươi tu luyện yêu pháp. Nếu ta giúp ngươi nối lại kinh mạch, ta hy vọng ngươi sẽ tu tập pháp thuật của Thánh Địa hoặc Nhân tộc.”

Khoé miệng Tố Hựu đang giễu cợt khẽ khựng lại.

“Trong vòng nửa năm tới, ta không quay về Thánh Địa mà sẽ đi lại giữa nhân gian. Ngươi theo ta rèn luyện tính tình. Ngày nào ta thấy ngươi đủ lý trí và bình tĩnh, ngày đó ngươi sẽ được tự do.” Tiết Dư nhìn yêu quái đang đứng trước mặt nàng. Hắn rất cao, dáng người mảnh khảnh, trông có vẻ ngoan ngoãn nhưng thực ra từng khớp xương trong cơ thể hắn đều mang nét ngỗ ngược.

“Trước đó, ta cần ngươi uống Ngọc Thanh Đan.” Ngọc Thanh Đan là một biện pháp Thánh Địa thường dùng để kiểm soát yêu quái. Thuốc không ảnh hưởng đến hành động hay tu luyện, bình thường không đau không ngứa nhưng đồng nghĩa với việc giao mạng sống của mình cho người khác. Nếu uống viên thuốc này, chỉ một ý niệm của Tiết Dư cũng có thể khiến hắn hóa thành xương trắng.

Nghe nghiêm trọng là vậy nhưng với Tố Hựu lúc này, điều đó chẳng có gì khác biệt.

Nếu Tiết Dư muốn gϊếŧ hắn, còn dễ hơn cả việc nghiền chết một con kiến, chẳng cần đến những thứ này.

Từ đầu đến cuối, nàng không để lộ chút biểu hiện nào khác lạ trước gương mặt hay đôi mắt của hắn.

“Ta không giấu ngươi. Hiện giờ ngươi đã hình thành yêu đan, muốn chuyển sang tu tiên pháp sẽ khó gấp bội. Ngọc Thanh Đan ngươi có thể không uống. Nhưng nếu vậy, ta sẽ không giải trừ cấm chế cho ngươi, cũng không nối lại kinh mạch. Khi đó ngươi chỉ là một người phàm, chỉ có thể sống ở núi Bách Chúng.”

“Chọn thế nào, tùy ngươi.”

Tiết Dư có lòng nhân từ nhưng không phải lòng nhân từ không điểm dừng. Nếu hắn không làm theo quy tắc của nàng, nàng sẽ không can dự.

Bên cạnh, Triều Niên đưa cho Tố Hựu một chiếc bình ngọc trắng, miệng bình nghiêng nhẹ, để viên thuốc lăn xuống lòng bàn tay.

Lần đầu tiên từ lúc bước vào phòng, Tố Hựu ngẩng đầu lên, lộ toàn bộ khuôn mặt. Ánh mắt hai người chạm nhau, hắn cẩn thận quan sát đôi mắt của Tiết Dư.

Nghiêm túc có, lạnh lùng có.

Chỉ thiếu sự khinh bỉ yêu quái hay coi thường mạng sống.

Đúng như hắn nghĩ.

Nàng không cần nói dối để lừa hắn.

Cũng chẳng cần thiết.

“Được.” Hắn nhanh chóng cúi đầu, khẽ đáp. Những ngón tay trắng nhợt quá mức của hắn kẹp lấy viên thuốc, đưa vào miệng, nuốt xuống.



Vào cuối tháng hai, trời xuân còn lạnh cắt da. Trong đoàn người trở về từ Xích Thủy, bầu không khí còn lạnh lẽo hơn cả thời tiết.

Thành Sơn Hải là một đô thành lớn, thuộc danh sách những nơi bị cấm bay lượn. Muốn ra vào thành, ngoài cách đi bộ, chỉ có thể dựa vào xe ngựa.

Cỗ xe của Xích Thủy được khắc pháp trận, chạy như gió cuốn. Tiếng gió rít gào bên ngoài nhưng bên trong xe lại vô cùng ổn định, không hề cảm nhận được sự xóc nảy.

Xe ngựa của Âm Linh đi đầu tiên, một mình phi như bay, bỏ lại những người khác một đoạn dài.

Phía sau, trong một cỗ xe ngựa khác chỉ có hai người ngồi, chính là Lộ Thừa Trạch và Tùng Hành – người vừa thoát chết trở về.