Sau Khi Cùng Nam Chính Đồng Quy Vu Tận

Chương 37: Không cha, không mẹ

“Ta đã xem tư liệu của ngươi.” Tiết Dư phất tay, ngăn cản Triều Niên định ép người kia quỳ xuống. Nàng ngẩng đầu nhìn sắc trời, lời lẽ ngắn gọn: “Ta hỏi, ngươi đáp.”

Trong màn tóc dài như thác, yêu quái với cổ tay đầy vết roi gật đầu.

“Trước khi tiêu diệt Vân Táng Tông, ngươi đã biết mình sẽ đối mặt với điều gì chưa?” Tiết Dư hỏi.

“Biết.” Tố Hựu không trả lời ngay, như thể đã rất lâu rồi hắn không mở miệng, hoặc đang thận trọng chọn lời. Một lúc sau mới buông một chữ.

Phải thừa nhận rằng, trái ngược với vẻ ngỗ ngược của một yêu quái, hắn lại sở hữu một gương mặt khiến người ta động lòng và một giọng nói trong trẻo, lạnh lùng.

Có lẽ yêu quái đều biết cách quyến rũ lòng người, tận dụng tối đa lợi thế của mình. Tố Hựu nghĩ, nếu nàng có ý đồ khác với mình, lúc này hẳn đã bộc lộ mục đích thật sự.

Người kế thừa Thánh Địa cần một nam nhân chẳng qua cũng chỉ để giải trí, muốn nhìn thì nhìn, không muốn nhìn thì bỏ. Chuyện chẳng phải lớn lao. Trên đài Thẩm Phán, nàng chỉ cần làm bộ làm tịch trước bao ánh mắt là được. Xuống khỏi đài, hắn chẳng qua chỉ là một phế nhân, không đáng để công chúa ngày đêm bận rộn của Thánh Địa phải bịa ra cớ gì.

“Trước khi bị Thánh Địa bắt, tu vi của ngươi đã không thấp. Vân Táng Tông chỉ là một môn phái nhỏ không danh tiếng. Vì gϊếŧ vài người mà đánh đổi mạng sống, ân oán giữa ngươi và họ không thể hóa giải, là vì điều gì?” Tiết Dư hỏi rõ ràng, từng câu từng chữ như chặn đứng mọi cơ hội để hắn nói “không phải” hay “không có.”

Lần này Tố Hựu im lặng lâu hơn. Tiết Dư không nói gì, cũng không thúc giục nhưng rõ ràng nàng đang chờ câu trả lời của hắn.

“Bọn họ bịa chuyện về ta.” Tố Hựu thốt ra từng chữ nhẹ nhàng, hơi ngẩng đầu lên để lộ phần cằm sắc nét và nửa khuôn mặt trắng đến phát sáng. Giọng nói của hắn như đang trả lời nhưng lại giống một lời oán thán không đủ tự tin.

Hắn nghiêng đầu, để lộ hai hõm xương quai xanh sắc sảo chạy xuống áo.

Đôi mắt hắn rất đẹp, đồng tử đen sẫm, nhìn lâu sẽ tạo cho người đối diện cảm giác sâu lắng và chuyên chú. Khi hắn khẽ cụp mi xuống, ánh mắt ấy lại pha lẫn sự ngây thơ và yếu đuối. Khi còn nhỏ, chính nhờ đôi mắt này mà hắn đã khơi dậy lòng trắc ẩn của một cặp vợ chồng loài người, được họ mang về nhà, từng muỗng từng muỗng cháo nuôi hắn sống sót.

Yêu quái vốn giỏi việc mê hoặc lòng người, Tố Hựu liếc nhìn phản ứng của Tiết Dư. Nàng vẫn ngồi thẳng tắp, khuôn mặt nhỏ nhắn và tinh tế nhưng tiếc là lúc nào cũng căng thẳng, không hề có biểu cảm. Đôi mắt nàng trong trẻo bất ngờ, thuần khiết và sạch sẽ, không một chút nào toát lên ham muốn hay sự chiếm hữu mà hắn mong đợi.

Nghe câu trả lời đó, nàng chỉ gật đầu rồi hỏi tiếp: “Cha mẹ ngươi còn không? Có thân thích hay bạn bè nào không?”

Ánh mắt Tố Hựu nhanh chóng u ám đi. Hắn cúi đầu, nhìn chăm chú vào những đường gân nổi lên trên mu bàn tay mình, từng từ như bật ra từ kẽ răng: “Không cha, không mẹ.”

Tiết Dư thoáng dừng lại.

Quả thật, nàng không phải là người dễ bị lừa gạt, nàng chẳng tin chút nào vào những câu trả lời trước đó. Nhưng riêng câu này, nàng cảm thấy đó là sự thật.