Sau Khi Cùng Nam Chính Đồng Quy Vu Tận

Chương 36: Nữ lang, người đã được mang đến

"Đúng vậy." Lưu Nương nhìn xuống phía dưới: "Người ta bảo Tây Lâu của ta là chốn tiêu dao khoái lạc, nhưng bản thân ở lâu rồi mới biết có mùi vị gì."

Tiết Dư nghiêng đầu nhìn bà ta. Số lần thẩm vấn yêu quái và ác quỷ quá nhiều, qua thời gian, nàng đã có một trực giác mà người bình thường không thể tưởng tượng nổi.

Lưu Nương này quanh người bao phủ cảm xúc nặng nề, không phải nhân vật đơn giản.

Nhưng Tiết Dư không quan tâm những chuyện đó. Chỉ cần bà ta không có ác ý, không phạm tội để rơi vào tay nàng, nàng cũng không bận tâm nhúng tay vào.

Sau vài câu đối đáp lịch sự, Tiết Dư quay người về viện của mình.

Lương Yến tiến lên, gương mặt nghiêm trọng, nói: “Nữ lang, đại nhân Triều Hoa vừa truyền tin, núi Bách Chúng giữa đêm có dị động.”

Tiết Dư ngồi xuống ghế rộng, những ngón tay dài mảnh khảnh đặt trên chén trà, thậm chí không ngẩng mắt lên, hỏi: “Lần này là hai tên nào?”

Lương Yến không dám nhìn sắc mặt của nàng, im lặng một lát mới cúi đầu đáp: “Là Câu Mang và Lăng Ngư.”

Không trách Tiết Dư không tỏ thái độ. Lương Yến đi theo nàng đã lâu, nghe tin như vậy không phải một trăm lần thì cũng tám mươi lần. Câu “núi Bách Chúng có dị động”, sáu chữ này thật khiến người ta nghe mà rùng mình.

“Ai ra tay trước? Đã nổ tung mấy đỉnh núi?” Tiết Dư hỏi.

“Đại nhân Triều Hoa nói là Lăng Ngư không chịu nổi việc Câu Mang ngày nào cũng lượn lờ trước mặt nó. Thêm vào đó, tối qua là đêm trăng tròn, tính khí Lăng Ngư đặc biệt cáu gắt. Câu Mang vừa đến, hai bên lập tức đánh nhau.”

Lương Yến thật thà bẩm báo: “Đã nổ tung hai đỉnh núi.”

Nghe xong, ngón tay Tiết Dư vốn đang đặt trên chén trà đưa lên day nhẹ trán, nàng ấn hai cái, giọng lạnh băng: “Nói với Lăng Ngư, nếu nó dám gây chuyện lần nữa, Điện Vệ Ti sẽ lột da nó.”

Việc đánh nhau giữa các yêu quái ở núi Bách Chúng cũng phổ biến như câu nói đó của Tiết Dư. Lần đầu nghe, người ta không khỏi rùng mình nhưng sau này khi thấy những đại yêu phạm tội, cao lắm cũng chỉ bị ăn đòn, sau đó vẫn sống sung sướиɠ hơn ai hết thì câu nói ấy dường như không còn gây cảm xúc gì nữa.

Khi Triều Niên dẫn theo một yêu quái bị thương nặng tiến vào, vừa hay nghe được câu nói sắc bén ấy.

Tố Hựu cúi đầu một cách không tình nguyện, mái tóc dài đen mượt rũ xuống hai bên má, che khuất cả khuôn mặt. Là kẻ đã bò ra từ địa ngục, dù chỉ vài cử động nhỏ, một góc độ vô ý, hắn không lộ mặt nhưng đã toát lên vẻ yếu thế, khốn khổ.

Như một con chim sợ hãi vì cung đã giương, hoàn toàn khác biệt với hình ảnh sói con hung hãn, ngang ngược trên đài Thẩm Phán.

Ánh mắt Tiết Dư rơi trên người hắn. Triều Niên chắp tay cúi đầu, nói: “Nữ lang, người đã được mang đến.”

Sau khi đưa người xuống khỏi đài Thẩm Phán, Tiết Dư đã cân nhắc kỹ cách xử lý người trước mắt. Cái gọi là “ngã một lần, khôn hơn một lần”, để nàng bồi dưỡng một người khác như đã từng với Tùng Hành là điều không thể.

Nhưng nếu đã cứu, để mặc hắn tự sinh tự diệt hoặc trực tiếp giam giữ ở Nghiệp Đô thì chi bằng không cứu ngay từ đầu.