Dáng người nàng thon thả, y phục trắng thuần thanh nhã. Khi nàng lướt qua không trung, tua rua kết hoa sen ở thắt lưng phấp phới theo gió. Vì khuôn mặt nàng lạnh lùng, không hay nói cười nên trong mắt người khác, nàng càng toát lên vẻ đoan trang và khí chất cao quý. Dù chỉ thoáng xuất hiện, nàng vẫn khiến đám đông bàn tán không ngớt.
"... Người vừa xuất hiện là ai vậy? Là vị thần tiên cao thâm nào?" Một phụ nhân bồng đứa trẻ ra xem náo nhiệt, vừa tò mò vừa thì thầm: "Trẻ tuổi như vậy, lại còn đẹp đến thế."
Người đứng bên cạnh phụ nhân là một tiểu tu sĩ. Nghe vậy cười đáp: "Thím ơi, người vừa nãy là thánh nữ của Thánh Địa." Cậu ta mới tiếp xúc con đường tu hành, hiểu biết về Thánh Địa không nhiều. Chỉ biết rằng người vừa bước ra, phía sau có cả một đoàn người dài nối đuôi, chắc chắn thân phận rất cao quý nhưng không nhận ra cụ thể nàng là ai.
Phía sau có người tiếp lời: "Có lẽ là công chúa Nghiệp Đô."
"Thánh nữ Âm Linh thường hoạt bát hơn, khi Phật nữ xuất hành luôn có Phật đồng dẫn đường, tiếng Phạm Âm rền vang. Chỉ có công chúa Nghiệp Đô ít được biết đến nhưng nghe nói nàng ấy điềm đạm, đoan trang, không hay cười nói. Rất giống dáng vẻ vừa rồi."
"May mà có Thánh Địa, nơi sản sinh ra những người như họ. Không có họ, làm gì có những ngày tốt lành của chúng ta bây giờ." Phụ nhân vừa nói vừa nhấc nhẹ đứa trẻ trên tay rồi lắc đầu: "Chỗ này đầy yêu quái, nghĩ tới đã thấy rợn người."
"..."
Những lời bàn tán kiểu đó theo gió truyền từ bên ngoài Tây Lâu vào đến trong.
Khi Tiết Dư lẻn vào tầng ba của Tây Lâu, Lưu Nương đang tựa vào một cây cột chạm khắc vàng sơn đỏ, tay cầm một bình rượu bạc nhỏ, đôi mắt hơi nheo lại. Một gương mặt mỹ nhân lười biếng hướng về phía cửa lớn của Thánh Địa, chẳng biết đang nghĩ gì.
Nghe tiếng động, Lưu Nương quay đầu lại, thấy Tiết Dư, bà ta chớp mắt một cái rồi nhanh chóng thu lại vẻ mặt, nở nụ cười: "Nữ lang đến sớm, cũng về sớm."
"Phiên thẩm vấn kết thúc, ta quay về luôn." Tiết Dư đưa ánh mắt thản nhiên lướt qua bình rượu bạc trong tay Lưu Nương, nói: "Ta còn vài chuyện cần giải quyết, có lẽ sẽ phải làm phiền Tây Lâu thêm một đêm."
"Nói gì mà làm phiền hay không làm phiền chứ."
"Tây Lâu này, nữ lang muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu." Lưu Nương giao bình rượu cho tiểu đồng phía sau, bàn tay với những ngón thon dài chỉ về phía hành lang bao quanh bên trong được xây dựng nguy nga như cung điện hoàng gia, nơi cổng vòm cao rộng, sâu hút. Bà ta nói: "Tầng ba này chính là để dành riêng cho người của Thánh Địa, người thường không lên được, thường ngày cũng rất vắng vẻ, cả năm chỉ nhộn nhịp được một hai lần."
"Hi Hòa giới nghiêm quanh năm, ít khi mở cửa. Chúng ta chỉ mong được vào xem một lần." Quanh người Lưu Nương phảng phất mùi rượu, hai gò má ửng đỏ như đánh phấn: "Sao nữ lang lại về nhanh như vậy."
Tiết Dư không ghét vị bà chủ Tây Lâu phong tình vạn chủng này. Nàng ngừng một lát, đáp: "Ở lâu cũng không thú vị. Thánh Địa xem nhiều rồi, đâu cũng chỉ có một dạng."
Cũng đều là ngàn dãy núi, vạn dòng sông và vô số chuyện lớn nhỏ phải xử lý.