Sau Khi Cùng Nam Chính Đồng Quy Vu Tận

Chương 34: Hắn sẽ tự hủy

Ban đầu Triều Niên không hiểu vì sao nữ lang lại đích danh chọn hắn vào phút cuối. Nghĩ kỹ lại, có lẽ vì nữ lang nhìn trúng gương mặt này.

Trên đời này có thiếu nữ nào lại không thích một tiểu lang quân khôi ngô?

Dù nữ lang có lạnh lùng, hành xử cẩn trọng đến đâu thì bản chất nàng cũng chỉ là một thiếu nữ đang độ xuân xanh.

Triều Niên vừa âm thầm suy nghĩ vừa quay sang nói với Tố Hựu, người im lặng như khúc gỗ từ đầu đến giờ: "Ngươi cũng nghe rồi đấy, người cứu ngươi là nữ lang nhà ta, công chúa Nghiệp Đô."

Dưới mái tóc đen che khuất, đôi đồng tử đen sâu của Tố Hựu tràn ngập ý cười giễu cợt. Những kẻ ngồi trên đài Thẩm Phán kia, ai nấy đều mang dáng vẻ cao cao tại thượng, chưa từng trải qua bất cứ điều gì. Chỉ dựa vào số mệnh tốt từ lúc sinh ra, họ há miệng khép miệng là có thể quyết định sinh tử của người khác.

Họ có bao giờ coi mạng sống của yêu quỷ là mạng sống đâu.

Triều Niên không biết hắn nghĩ gì, tiếp tục nói: "Nữ lang của chúng ta tính tình tốt, tâm địa lương thiện. Chỉ cần ngươi thực sự hối cải, không phạm thêm sai lầm, Nghiệp Đô sẽ là nơi ngươi có thể yên ổn sống."

Trước khi lên Vân Táng Tông, Tố Hựu từng trải qua nhiều gian khổ trong nhân gian, tạo được chút danh tiếng. Lúc đắc ý, bên cạnh hắn cũng có vài yêu quái nhỏ thích náo nhiệt, thường thích kể những câu chuyện về người và sự kiện nổi tiếng khắp nơi.

Người kế thừa thánh địa luôn được bao quanh bởi hào quang, danh tiếng lớn. Dù hắn không mấy quan tâm nhưng những câu chuyện về họ nghe qua tai cũng không ít.

Công chúa Nghiệp Đô, Tiết Dư là người họ nhắc đến ít nhất.

Nữ lang này mặt lạnh, ít lời, khi ra ngoài cũng không phô trương, trừ những trường hợp cần thiết, nàng hầu như không xuất hiện, thật sự không có gì để bàn luận.

Trên đài Thẩm Phán, ngay cả Bắc Hoang, nơi được biết đến với lòng từ bi cũng không lên tiếng, vậy mà công chúa chuyên chịu trách nhiệm giam giữ yêu quỷ lại giơ tay cứu giúp một yêu quỷ. Lòng nàng phải thiện đến mức nào?

Phải chăng nàng nhắm đến nội đan của hắn, hay chỉ đơn giản là gương mặt này?

Dưới ánh nắng trong trẻo, làn da của thiếu niên trắng đến gần như trong suốt, những đường gân mảnh trên mu bàn tay nổi rõ. Gương mặt hắn do mang huyết mạch của yêu quỷ nên có một vẻ đẹp yêu dị, tạo nên cảm giác mong manh yếu đuối không thể diễn tả bằng lời.

Như thể sắp đối mặt với một điều thú vị nào đó, hắn khẽ nhếch môi cười đầy ác ý, thầm nghĩ, nếu vị "công chúa tốt bụng" kia muốn lấy nội đan của hắn, hắn sẽ tự hủy.

Còn nếu nàng thích gương mặt này...

Hắn sẽ hủy gương mặt này.

Những thứ mà những người kia muốn lấy từ hắn, không một thứ nào hắn sẽ để họ có được.



Tiết Dư rời khỏi Hy Hòa, lúc đó ánh chiều tà còn sót lại đang dần chìm xuống biển. Dưới mặt đất, rất nhiều người ngẩng cổ nhìn lên trời, dòng người đông đúc xô đẩy từng lớp. Có lẽ vì chờ đợi quá lâu, cuối cùng khi thấy động tĩnh, tiếng bàn tán sôi nổi bắt đầu lan truyền.

Nàng không thích sự phô trương khiến người khác chú ý. Chỉ liếc sơ qua khung cảnh náo nhiệt bên dưới, nàng thoáng đáp xuống như chuồn chuồn lướt nước, một vòng gợn sóng lớn vô hình lan ra dưới mí mắt của mọi người. Trong tích tắc, nàng đã bước vào Tây Lâu.