Sau Khi Cùng Nam Chính Đồng Quy Vu Tận

Chương 33: Đúng là mơ mộng hão huyền

Tố Hựu không ngờ rằng hắn có thể sống sót rời khỏi đài Thẩm Phán.

Người đến đón hắn đeo mặt nạ sắt hình khuôn mặt dữ tợn, y phục phủ đầy những hoa văn màu đỏ sẫm, khí chất toát ra vẻ ngạo mạn nối tiếp của các dòng dõi thánh địa. Ánh mắt họ nhìn hắn như nhìn một con kiến sắp chết, lạnh lùng, đầy chán ghét lộ rõ trên mặt.

Chấp sự Hi Hòa chịu trách nhiệm trông coi hắn thô bạo giật đứt dây xích trên tay chân hắn khiến nhiều vết thương bị kéo căng ra, máu đỏ tươi lại rỉ ra, chỗ nặng hơn thì thịt da lộ cả ra ngoài.

Tố Hựu không để lộ chút dao động nào trong ánh mắt.

Ánh mắt này, cách đối xử này, hắn đã thấy nhiều, chịu đựng cũng nhiều, sớm luyện cho mình một tâm tính không bận tâm.

Một yêu quỷ, có thể sống là tốt rồi.

Còn muốn được đối xử như con người?

Đúng là mơ mộng hão huyền.

Chấp sự kia làm tròn nhiệm vụ, nói với người đến đón: "Thiếu niên này bẩm sinh nghịch tánh, tính cách hung hãn chưa trừ, xin chuyển lời tới nữ lang, đừng vội tin tưởng, cần phải cẩn trọng."

"Không sao." Người từ Nghiệp Đô đến liếc nhìn hắn một cái, nói: "Một yêu quỷ đã phế tu vi, nữ lang có thể để hắn làm gì được? Có bị phát đi hoang sơn chờ chết cũng đã là phúc phận của hắn rồi."

Chấp sự kia nghe vậy mới yên tâm, nói: "Ta còn bận việc, yêu quỷ này ngươi mang về đi."

Người được gọi là Tần Trình duỗi bàn tay to, vừa định tóm lấy cổ áo Tố Hựu để bay lên trời thì thấy một người từ xa lao đến. Nhìn kỹ lại, đó là Triều Niên, người làm việc bên cạnh Tiết Dư.

"Tần Trình thúc, xin dừng bước." Triều Niên tiến đến gần, chăm chú nhìn Tố Hựu một lượt, nói: "Nữ lang có lệnh, truyền hắn đến diện kiến."

Tần Trình theo phản xạ nhíu mày nhưng Triều Niên đã chặn lời: "Chậm trễ thêm thời gian nữa, nữ lang phải chờ lâu sẽ không vui."

Đối diện với những người khác, Tần Trình thường dựa vào thân phận thánh địa bản địa để hạ thấp người khác. Nhưng với Triều Niên thì không thể, bởi địa vị của cậu ấy ngang hàng, lại có tỷ tỷ đang được trọng dụng trong tộc, danh tiếng đang lên. Bản thân cậu ấy còn là người làm việc bên cạnh nữ lang, nếu khách sáo thì gọi Tần Trình là chú nhưng Tần Trình không thể lợi dụng điều này để phô trương.

Tần Trình buông cổ áo Tố Hựu, lặp lại lời chấp sự kia vừa nói. Triều Niên gật đầu, nở nụ cười khách sáo: "Tần Trình thúc yên tâm, nữ lang tự có tính toán."

Nói xong, cậu ấy dẫn người bay lên trời, nhanh chóng tiến về phía cổng lớn khổng lồ như chống đỡ cả bầu trời kia. Chỉ trong chốc lát, cánh cổng đó đã hiện ngay trước mắt.

Sau khi may mắn thoát khỏi đài Thẩm Phán, có người đã “tắm rửa” cho Tố Hựu. Nhưng nói là tắm rửa, thực chất chỉ là xách một thùng nước lạnh tạt thẳng vào người hắn, hoàn toàn không để tâm đến việc hắn hiện tại chỉ là một phàm nhân máu thịt. Sau đó họ bảo hắn thay bộ tù phục bằng một bộ áo vải thô màu xanh đậm, ngoài ra không đưa thêm bất cứ thứ gì, thậm chí cả một cây trâm cài tóc cũng không.

Nhưng dù vậy, Triều Niên vẫn không ít lần liếc nhìn hắn.