Sau Khi Cùng Nam Chính Đồng Quy Vu Tận

Chương 32: Không thể hiểu nổi

Khi đi qua một ngã ba, tiếng nói cười phía trước từ Âm Linh và Lộ Thừa Trạch lại vang lên lớn hơn. Dường như Tiết Dư đã chịu đựng đến giới hạn, nàng nhíu mày, nói: "Ta còn việc khác, không tiện ở lại lâu, xin đi trước."

"Đi ngay sao?" Âm Linh chỉ về phía đài thi đấu bị bao phủ trong dãy núi, giọng điệu khi nói với nàng thân thiện hơn hẳn lúc mỉa mai Lộ Thừa Trạch: "Không qua xem thử thực lực của đệ tử Hi Hòa bây giờ sao?"

Khi thu lại vẻ đùa cợt, Âm Linh thật sự giống một tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu được nuôi dưỡng trong khuê phòng. Tiết Dư không thể lạnh mặt với một người như vậy, dừng lại một chút rồi nói với vẻ hờ hững: "Năm ngoái, một nhiệm vụ ta cũng không nhận."

Lần này không chỉ Âm Linh mà ngay cả Lục Tần và những người khác cũng vểnh tai, nhìn nàng đầy kinh ngạc.

"Một cái cũng không?" Lục Tần sửng sốt hỏi, như không dám tin.

Tiết Dư giữ gương mặt lạnh lùng, gật đầu: "Trước khi đến đây, ta vừa hoàn thành một nhiệm vụ."

Những người còn lại lập tức để lộ vẻ thương cảm, dù kín đáo hay rõ ràng.

Lục Tần nói: "Thật ra nếu mới hoàn thành một nhiệm vụ, cũng không cần gấp gáp."

Là người kế thừa thánh địa, mỗi năm bọn họ đều nhận được nhiệm vụ từ thư Thiên Cơ, từ đó ngẫu nhiên rút ra bốn nhiệm vụ để thực hiện, cứ mỗi một năm rưỡi phải nộp báo cáo một lần.

Người hoàn thành nhiệm vụ có thể chọn bất kỳ một bảo vật bí mật nào trong ngũ thánh địa, còn những người không hoàn thành sẽ bị gọi tên trước công chúng và phải nộp một khoản tiền lớn.

Bây giờ chỉ còn ba tháng là đến kỳ hạn, Tiết Dư mới nhận một nhiệm vụ. Nếu tiếp theo rút phải một nhiệm vụ khó thì cơ bản là không thể hoàn thành.

Từ nhỏ bọn họ đã quen với việc tiếp xúc với thư Thiên Cơ, năm nào cũng như vậy. Đầu năm lười biếng, nửa năm sau lại cuống cuồng giải quyết, từ chỗ này vội vàng chạy đến chỗ khác.

Tiết Dư khẽ mím môi, đáp gọn lỏn: "Thử xem."

Kiếp trước nàng không may rút phải một nhiệm vụ khó nhằn, mất gần hai tháng để hoàn thành.

Thời cuộc luôn thay đổi, làm lại từ đầu, nàng vẫn sẽ không để chậm trễ những việc cần làm.

"Thật ra ta cũng còn hai nhiệm vụ chưa xong." Lục Tần cười ngượng: "Năm ngoái Côn Lôn chiêu mộ đệ tử mới, nhiều việc quá, không lo được bên này."

"Được rồi, vậy thì cáo từ tại đây."

Tiết Dư gật đầu, dứt khoát xoay người rời đi. Dáng vẻ quyết đoán của nàng khiến Lục Tần phải tặc lưỡi: "Vị công chúa Nghiệp Đô này, tính tình ta thật sự chưa từng hiểu nổi."

Ánh mắt Lộ Thừa Trạch tối lại, liếc nhìn đoàn người đã đi xa, trong lòng thầm nghĩ, không chỉ có ngươi không hiểu, ngay cả hắn ta, người quen biết nàng đã ngàn năm, dù từng giao đấu nhiều lần cũng chưa một lần đoán đúng được suy nghĩ của nàng.

Ví dụ như lần này, hắn ta hoàn toàn không đoán được nàng sẽ bất ngờ lên tiếng cứu một yêu quỷ.

Lại ví dụ như bây giờ, rốt cuộc nàng có thái độ thế nào với Tùng Hành. Sau này là ra lệnh cho Nghiệp Đô truy sát giữa chừng hay vẫn còn chút tình xưa mà mặc kệ y sống chết.

Hắn ta đều không thể hiểu nổi.