Sau Khi Cùng Nam Chính Đồng Quy Vu Tận

Chương 31: Xem có dễ chịu không

"Ngươi thật là ồn ào chết đi được." Âm Linh nhấc váy, lánh qua phía Lục Tần và Thái Hoa thánh tử, rất không hài lòng với lời của Lộ Thừa Trạch: "Ngươi tự nhìn xem, thử nghĩ xem, có vị thánh tử nào giống như ngươi, lắm lời thế này không?"

Lộ Thừa Trạch hít sâu một hơi.

Hắn ta chưa từng gặp qua thánh nữ nào như Âm Linh.

Trong đội bảy người, có ba cô nương. Một người là Tiết Dư, mỹ nhân lạnh lùng nổi tiếng; một người là Thiện Xu, hiền lành như nước, bình thường cũng ít nói; chỉ có Âm Linh luôn nhảy nhót ồn ào, hoàn toàn là dáng vẻ mà một thiếu nữ ở tuổi này nên có. Mọi người thường bao dung nàng ta hơn, xem như em gái nhỏ.

Lục Tần vội bước ra hòa giải: "Thật ra như vậy cũng tốt. Trước khi đến, sư tôn của ta còn dặn nếu có người thực lòng hối cải, có tiềm năng thì không ngại mang thêm một hai người xuống. Những năm gần đây, mỗi lần đài Thẩm Phán mở ra, các ngươi đều im lặng, chỉ mình ta miễn cưỡng chọn một người, thế là có người tỏ ra không hài lòng."

Âm Linh tròn mắt kinh ngạc hỏi: "Thế mà cũng có người cảm thấy chúng ta chọn ít quá, có ý kiến thật sao?"

Lục Tần cười khổ nói: "Chứ còn gì nữa. Có người cho rằng nếu đã có đài Thẩm Phán thì hãy cho người khác cơ hội từ bỏ cái ác, hướng thiện. Nếu không thật lòng muốn chọn ai, chi bằng bỏ cái hình thức này đi, đừng để người ta ôm hy vọng tái sinh rồi lại bị dập tắt."

Âm Linh nghe xong, lập tức cười lạnh: "Thật buồn cười, tai họa không rơi xuống đầu mình, lại có kẻ rảnh rỗi thay những người kia nói đỡ."

"Quy tắc của đài Thẩm Phán do chính cây Phù Tang định ra, chúng ta không can thiệp được, càng không thể nói đến việc bãi bỏ." Lục Tần vỗ về Âm Linh rồi nói tiếp: "Vừa nãy ta thấy Thừa Trạch đã chọn một người nên không mở lời. Nếu không, ta cũng định mang thêm một người xuống."

"Ngày thường ta luôn đau đầu phải sắp xếp họ thế nào, hôm nay cũng để các ngươi thử nếm mùi bực bội, xem có dễ chịu không."

Câu nói của Lục Tần chỉ là để giảm nhiệt tình hình nhưng ai ngờ lại có người thật sự tiếp lời. Thiện Xu mỉm cười áy náy với Lục Tần: "Nếu thiếu niên đó không quá hữu dụng với Côn Lôn, liệu có thể nhường lại cho ta được không?"

"Ai cơ?" Lục Tần ngẩn ra.

"Thiếu niên mà ngươi vừa gọi tên ấy." Thiện Xu suy nghĩ một lát, hơi do dự nói: "Thẩm Kinh Thời thì phải?"

"Vì sao? Ngươi muốn hắn làm gì?" Lục Tần tò mò hỏi, cảm thấy hôm nay mọi người đều hơi bất thường.

Một thị nữ mặc áo gấm đứng sau Thiện Xu đúng lúc bước lên giải thích: "Không giấu gì thiếu chưởng môn, nữ lang nhà ta tu luyện đã chạm đến bình cảnh, đang cần một thiếu niên có thiên phú xuất chúng nhưng mang theo sát nghiệp làm dẫn. Nếu có thể hóa giải được mối thù oán trong lòng hắn thì lần tu hành này xem như công đức viên mãn."

"Thì ra là vậy." Lục Tần gật đầu: "Phật nữ đã mở lời, ta làm sao không thể đáp ứng. Người đó để các ngươi mang về Bắc Hoang đi."

Thiện Xu cảm kích, cúi đầu nói lời cảm ơn.

Bảy người trong nhóm, bốn người đi trước vừa trò chuyện, ba người phía sau mỗi người chìm vào dòng suy nghĩ riêng, không khí lạnh lẽo tựa như đóng băng.