Sau Khi Cùng Nam Chính Đồng Quy Vu Tận

Chương 30: Giờ thì hay rồi, lại phải cùng ngươi chịu mắng

Triều Niên nhìn mười sáu người đang quỳ dưới kia, kẻ này là hung dữ nhất, đừng nói chi tới ý hối cải, toàn thân hắn như thể tràn đầy sự phản nghịch, không phục.

Tiết Dư khẽ hạ mắt, ừ một tiếng vừa phải, không nghe ra nàng đang có tâm trạng gì.

Thiện Xu nghe vậy nhìn sang.

Sinh trưởng ở Phật Châu, Phật nữ này luôn giữ vẻ an nhiên, hành xử lời nói đều mềm mỏng và có lễ. Nàng ấy đưa cuốn sổ cho đệ tử Hi Hòa, suy nghĩ một lát rồi trò chuyện với Tiết Dư: “Trước khi đến, ta và Phật tử có quan tâm đến sự kiện diệt tông của Vân Táng Tông. Lúc bắt giữ thiếu niên này cũng có người Bắc Hoang tham gia.”

“Thiếu niên này bản chất không tệ, nếu được giáo hóa tốt, có thể trở thành người hữu dụng.”

Tiết Dư khẽ động cổ tay, chiếc vòng ngọc trong tay áo rơi xuống, lỏng lẻo treo trên xương cổ tay. Nàng gật đầu với Thiện Xu, nói: “Ta từng nghe cha nói, Phật nữ sinh ra tại Phật Châu, tu luyện tâm pháp thâm sâu huyền diệu nhất thế gian, có khả năng cảm nhận thiện ác vượt trội.”

“Có lời này của Phật nữ, ta cũng yên tâm phần nào.”

Thực ra cả hai đều hiểu rõ, đây chẳng qua chỉ là những lời khách sáo qua lại.

Người đã lên đài Thẩm Phán, dù thiện lương đến đâu cũng không thể là hạng tốt lành, huống hồ lại còn dính líu đến chuyện diệt tông – chỉ nghe thôi đã đủ khiến người thường rùng mình.

Thiện Xu khẽ cười, mắt cong cong: “Nếu nói vậy, ta thấy nữ lang mới là người nhân từ nhất ở đây.”

Vì địa vị tương đương, những người có mặt thường xuyên liên lạc với nhau. Thành thật mà nói, trong mắt Thiện Xu, ai cũng toát lên một luồng chính khí nhưng dưới vẻ chính khí ấy, mỗi người đều khác biệt.

Ví dụ, nàng ấy không ngờ được rằng thánh nữ Âm Linh của Xích Thủy – người luôn vui vẻ hòa đồng có thể trò chuyện với bất kỳ ai – lại sở hữu một đạo tâm kiên định như đá tảng, còn công chúa Nghiệp Đô, người luôn lạnh lùng với một biểu cảm duy nhất lại có tấm lòng mềm mại hơn cả Phật tử.

Thiện Xu không phải người hướng ngoại, Tiết Dư lại càng không. Hai người chỉ nói đôi câu rồi mỗi người im lặng nghỉ ngơi.

Chẳng bao lâu, Tiết Dư và những người khác rời ghế, ba người trước hai người sau đi xuống đài Thẩm Phán. Đệ tử thánh địa đến mời họ tham quan khắp nơi.

Vừa xuống đài, Âm Linh đã trở mặt.

“Lộ Thừa Trạch, ngươi bị nước vào đầu rồi sao?” Nụ cười như đóa hoa trên gương mặt nàng ta biến mất không còn dấu vết, như trò ảo thuật: “Cả đài Thẩm Phán, ngươi là người giỏi giang nhất hả?”

Lục Tần nhìn Lộ Thừa Trạch rồi nhìn Tiết Dư luôn mang vẻ mặt xa cách, cũng tò mò nói: “Hôm nay các ngươi đúng là khác thường thật.”

“Lần này đài Thẩm Phán có ý nghĩa gì à?”

“Ý nghĩa gì được chứ.” Âm Linh có khuôn mặt tròn nhỏ tự nhiên, hơi đầy đặn, khi mắng Lộ Thừa Trạch gần như mang chút vẻ bướng bỉnh đáng yêu: “Giờ thì hay rồi, lại phải cùng ngươi chịu mắng.”

Lộ Thừa Trạch bị lời lẽ ngang ngược của Âm Linh làm tức đến mức bật cười. Hắn ta chỉ vào sống mũi của mình, nói: "Lại cùng ta chịu mắng?"

"Mỗi lần là ai liên lụy ai, trong lòng đại tiểu thư ngài thật sự không hề có chút đếm xỉa nào à?"