Cứu được một người, là một người.
Thiện Xu của hiện tại không biết những gì sẽ xảy ra trong hàng trăm hay cả ngàn năm sau nhưng Tiết Dư thì biết.
Nàng biết.
Nhưng nàng chỉ nhíu mày, không nói một lời.
Một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Nàng không thể không thừa nhận rằng nàng sợ sẽ gặp thêm một Tùng Hành thứ hai.
Thiện Xu cũng không lên tiếng. Trong trường hợp này, ngay cả khi nàng ấy và Phật tử Bắc Hoang đều có mặt cũng chẳng làm được gì. Trong mắt mọi người, ấn tượng về Bắc Hoang phần lớn dừng lại ở hình ảnh "người tốt". Họ có thể cứu những phàm nhân vô tội nhưng không thể dưới ánh mắt của vô số người mà đưa tay giúp đỡ những kẻ đã phạm tội.
Ở bên kia, dường như biết rõ Tiết Dư đã quyết không quan tâm đến Tùng Hành nữa, Lộ Thừa Trạch đành vừa cau mày vừa phải đứng ra, trong ánh mắt không thể tin nổi của người nhà, chỉ đích danh cứu lấy Tùng Hành.
Ngoài ra, một thiếu niên tên Thẩm Kinh Thời bị Lục Tần gọi tên giữ lại.
Phiên xét xử đến đây đã gần kết thúc. Trên đỉnh đầu mười bốn người còn lại, từng luồng sét chồng lên nhau hiện ra mờ ảo. Đã có vài người nhắm mắt lại, lòng như tro tàn.
Lúc này vị trưởng lão bước ra, kéo dài giọng nói ra hai chữ: "Kết thúc."
Một giọng nữ trong trẻo, lạnh lùng bất ngờ vang lên: "Khoan đã."
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía nàng.
Trong ánh nhìn chăm chú của hàng chục đôi mắt, hàng mi của Tiết Dư khẽ rung lên hai lần. Nàng giơ ngón tay thon dài, chỉ vào thiếu niên toàn thân tràn đầy ác ý, nói: "Ta muốn hắn."
Tiết Dư, người thề sẽ không phạm sai lầm lần thứ hai lại mắc phải sai lầm y như ngàn năm trước.
Nàng lại cứu một người từ đài Thẩm Phán.
Ngay khoảnh khắc giọng nàng vừa dứt, Tùng Hành ngẩng phắt đầu lên, sắc mặt lập tức trắng bệch như tờ giấy.
“Ta muốn hắn”, ba chữ đơn giản nhưng hiệu ứng mang lại tựa như một tiếng sấm lớn. Thay đổi không chỉ là sắc mặt của Tùng Hành mà còn là những ánh mắt ngạc nhiên hoặc tò mò từ hai bên.
Nói cho cùng, đài Thẩm Phán cũng chỉ là một tấm màn che, buộc phải làm ra vẻ. Bởi vì những kẻ bị áp giải lên đều là ác nhân phạm tội chết, với tư cách là người kế thừa thánh địa, dĩ nhiên bọn họ không hề có lòng thương hại gì với những kẻ như vậy. Nhưng đã có hình thức này, nếu không chọn ai thì hóa ra lại thành lừa người.
Vì vậy quy tắc ngầm từ trước đến nay là chọn lấy một người tượng trưng.
Tiết Dư vốn không quan tâm những việc này, người Bắc Hoang lại càng chỉ đến để đếm số, còn Xích Thủy thì chỉ mong tất cả bọn họ bị xử tử để làm gương cho kẻ khác. Vì thế nhiệm vụ này đương nhiên rơi vào tay Lục Tần – người ngồi trên ghế thủ lĩnh của Côn Lôn.
Nhưng lần này lại xảy ra hai chuyện bất ngờ.
Đầu tiên là Xích Thủy – nơi căm ghét cái ác như kẻ thù – lại lên tiếng. Sau đó người lạnh lùng nhất, ít giao thiệp nhất như Tiết Dư cũng giữ lại một người.
Mặt trời mọc từ phía Tây hay sao?
Triều Niên cũng không tin nổi. Khi đài Thẩm Phán kết thúc, hàng trăm chiếc gương mây xung quanh rút đi, cậu ấy lập tức không nhịn được quay đầu, thấp giọng hỏi: “Nữ lang, chúng ta thật sự muốn hắn sao?”
Chắc không phải chỉ sai người rồi chứ.