Nàng vẫn là dáng vẻ trong ký ức, chỉ là ngàn năm trước nàng còn mềm mại hơn, trên gương mặt tinh tế của thiếu nữ khi đó vẫn còn chút linh động, ánh mắt như ngậm khói sương trên núi, mơ hồ mà mê hoặc, nhưng khi nhìn y thì lại lạnh nhạt lạ thường.
Lạnh nhạt đến vô tình.
Khi ánh mắt nàng nhàn nhạt rời đi, Tùng Hành – người dù đối mặt với hình phạt bằng roi cũng không thay đổi sắc mặt – lại chậm rãi siết chặt tay, cảm giác không sao diễn tả nổi tràn ngập, không thể ngăn cản dâng lên trong lòng.
Khác với suy nghĩ may mắn của Lộ Thừa Trạch rằng "mâu thuẫn của các cặp đôi, dỗ dành là ổn", y hiểu rõ Tiết Dư hơn bất kỳ ai.
Tiết Dư rất thông minh, cũng rất quyết đoán, sai lầm tương tự, nàng sẽ không lặp lại lần thứ hai.
Nàng sẽ không đưa tay ra với y nữa, sẽ không ban cho y chút thiện ý nào.
Nàng chỉ mong y chết.
Ngồi cạnh Tiết Dư là Phật nữ Bắc Hoang, tên gọi Thiện Xu. Trong sáu người ngồi đó, chỉ có nàng ấy là đọc cuốn sổ một cách tỉ mỉ, từ đầu đến cuối. Sau khi đóng cuốn sổ lại, nàng ấy nghiêng đầu, nhẹ giọng hỏi đệ tử thánh địa: "Ai là Tố Hựu?"
Đệ tử chỉ cho nàng ấy.
Tiết Dư nghe động tĩnh, cũng nhìn theo hướng đó.
Ngày đông giá rét, nước đóng thành băng, thiếu niên chỉ mặc một bộ tù phục mỏng manh, trên đó có một chữ "Nhất" được vẽ bằng bút chu sa. Máu chảy xuống từ mi tâm của hắn, bị chấp sự ấn vai bắt phải quỳ, dù ở tư thế này, toàn thân hắn vẫn như mọc đầy gai nhọn cứng cáp.
Trông dữ dội như một con sói nhỏ bị thương.
Phát giác có người nhìn mình, thiếu niên ngẩng lên, đôi đồng tử đen sâu thẳm như cất giữ một khối tuyết trắng lạnh giá khiến người ta rét run, sát khí bừng bừng.
Tiết Dư hơi sững sờ.
Hắn có một dung mạo khiến người ta mất hồn, không giống dáng vẻ thanh xuân tràn đầy sức sống của những thiếu niên cùng trang lứa. Dung nhan hắn đẹp đến kinh ngạc, ngũ quan tinh tế hơn cả nữ nhân, ngay cả động tác nhếch môi chế giễu đầy xấu xa cũng mang một khí chất mê hoặc kinh tâm động phách.
Tiết Dư từng gặp vô số thiếu niên, chỉ dung mạo thôi không đủ khiến nàng thất thần.
Nàng nhìn sang Thiện Xu bên cạnh rồi từ từ cúi đầu, nhìn vào hai chữ "Tố Hựu" trong cuốn sổ trên tay mình.
Hiện tại nàng và Thiện Xu không thân thiết nhưng ở kiếp trước, vào những năm tháng về sau, nàng ấy là một trong số ít bạn bè mà Tiết Dư có thể trò chuyện, tâm sự.
Ấn tượng sâu sắc với "Tố Hựu" là vì có một lần, Thiện Xu liên kết với Côn Lôn, tiếp nhận một nhiệm vụ rất khó khăn. Sau khi kết thúc, nàng ấy không trở về Bắc Hoang mà tìm đến Tiết Dư.
Nàng vẫn nhớ rõ biểu cảm khi đó của Thiện Xu, một loại phức tạp, khó tả, là nỗi buồn bị người khác khơi gợi. Đêm hôm ấy, nàng và Thiện Xu ngồi tựa vai nhau, nghe nàng ấy nói từng lời từng chữ: "Đối đầu hơn ba mươi ngày, cuối cùng chúng ta cũng bắt được oán niệm của yêu quỷ ấy."
"Kinh tâm của Phật gia ta đã đột phá đến tầng hai mươi bảy."
"Vậy mà vẫn không thể độ hóa hắn."
"Ta đã xem ký ức của hắn."
"A Dư." Thiện Xu nói: "Nếu sớm biết một yêu quỷ phải chịu đựng ác ý như thế của nhân gian, năm đó trong phiên xét xử, ta đã đi rồi."