Đúng vậy.
Sau năm mới, những ai chưa hoàn thành nhiệm vụ của thư Thiên Cơ từ năm ngoái phải kịp hoàn tất trước tháng Năm, nhìn Tiết Dư cùng những người vừa đến từ Côn Lôn, Bắc Hoang thì biết.
Vì thế đề nghị này nhanh chóng nhận được sự đồng tình của Lục Tần, kiếm tu áo trắng khẽ cười khổ nói: "Ta đồng ý. Nếu lại rút phải vài nhân vật khó chơi, nhiệm vụ năm nay của ta lại không xong mất."
Câu nói này rõ ràng chạm đến nỗi lòng của những người khác, không ai phản đối.
Trưởng lão Hi Hòa thấy vậy, hiểu ý vuốt chòm râu dài, nói: "Nếu vậy, xin mời các vị lên đài Thẩm Phán."
Dọc đường đến chân núi, bậc thang dài nối thẳng lên bầu trời như một sợi dây nhỏ kéo từ chân núi lêи đỉиɦ. Tiết Dư từng bước tiến lên, càng lên cao, sắc mặt càng lạnh lùng.
Xung quanh đài Thẩm Phán, các chấp sự mặc áo giáp bạc đứng thẳng, lưng cứng như thép, nét mặt nghiêm trang. Xung quanh treo nhiều mặt vân kính phản chiếu rõ ràng mọi tình cảnh. Những chiếc gương này liên kết với khắp nơi trong nhân gian, chuyện xảy ra ở đây hôm nay chẳng mấy chốc sẽ được truyền đi khắp phố phường, chợ búa.
Trên mười chín bậc thang của đài Thẩm Phán được sắp xếp vài chiếc ghế đạo lớn. Trong tiếng xướng dài cố ý của đạo đồng, Tiết Dư và những người khác lần lượt ngồi xuống.
Chẳng bao lâu sau, tiếng xích sắt leng keng va chạm từ dưới truyền lên, như có vật nặng nề loạng choạng tiến tới, âm thanh trầm thấp gõ mạnh vào lòng người.
Lộ Thừa Trạch nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không kìm được, liếc nhìn sắc mặt Tiết Dư.
Không hề thay đổi.
Nàng kiểm soát nét mặt rất tốt. Không nhìn ra một chút mềm lòng hay không đành, cũng không có vẻ khoái trá khi dồn người vào đường cùng, tựa như nàng và Tùng Hành thực sự không quen biết, giữa họ cũng không tồn tại mối liên kết tin tưởng, ngưỡng mộ kéo dài cả ngàn năm.
Có thể giữ được tâm tính như thế. Không hổ là Tiết Dư.
Mười sáu người lần lượt bị áp giải lên bậc thang.
Thánh địa vẫn trong mùa đông, đỉnh núi mây mù dày đặc, gió lạnh thổi qua. Mười sáu người bị cưỡng ép quỳ trên đài, đầu cúi gằm, xích sắt to như cổ tay trói chặt tay chân họ. Áo tù trên người mỗi người đều đánh số, giống như nô ɭệ bị đem ra chọn lựa.
Dấu vết roi đòn chằng chịt, hơi thở mong manh.
Đệ tử của Hi Hòa cầm những quyển sổ nhỏ đã được chỉnh lý kỹ càng, bước đến bên cạnh những chiếc ghế đạo trên đài. Một đệ tử phía sau Tiết Dư dâng cuốn sổ lên, khi giải thích thì giọng điệu rất cẩn thận và kính cẩn: "Điện hạ, xin xem qua. Bên trong ghi lại tên tuổi, hình vẽ, tiểu sử và tội trạng của các phạm nhân dưới đài."
Những thứ này Tiết Dư đã xem qua một lần ở kiếp trước.
Nàng nhíu mày, không nhận cuốn sổ mà chỉ hơi ngẩng cằm lên, giọng trong trẻo: "Để bọn họ ngẩng đầu lên."
Những người đang quỳ phía dưới đều bị phế bỏ tu vi, lại chịu trọng thương, không thể và cũng không còn sức phản kháng, rất nhanh đã hoặc cao hoặc thấp mà ngẩng đầu lên.
Mười sáu thiếu niên, mười sáu gương mặt khác biệt.
Xuyên qua làn mây mù lượn lờ, Tùng Hành chỉ cần liếc mắt đã nhìn thấy Tiết Dư. Y khốn khổ, thảm hại đến không thành hình nhưng sống lưng vẫn luôn thẳng tắp, không lộ ra chút dáng vẻ cầu xin nào.