Sau Khi Cùng Nam Chính Đồng Quy Vu Tận

Chương 26: Bắc Hoang và Xích Thủy có đánh nhau không nhỉ?

"Thần vừa trưởng thành vào tháng trước, được nhận nhiệm vụ dưới quyền của tỷ tỷ, quản lý những việc lặt vặt bên ngoài núi Bách Chúng." Triều Niên theo sát Tiết Dư, nói: "Thần từng đi cùng nữ lang đến thánh địa, nghe nói bên nữ lang thiếu người nên tự mình xin tới đây."

Triều Niên là em trai của Triều Hoa, khác với tính cách chững chạc của chị mình, cậu em lại hoạt bát hơn nhiều. So với những tiểu yêu nhút nhát khác, cậu ấy dám bắt chuyện với Tiết Dư.

"Không phải ngươi từng nói đánh chết cũng không quản việc của núi Bách Chúng sao?" Tiết Dư đưa mắt nhìn qua những lớp núi non trùng điệp trong thánh địa, nghe vậy nghiêng đầu hỏi một câu.

Bị nàng nhìn, Triều Niên không nhịn được gãi đầu, ngại ngùng đáp: "Tỷ tỷ nói trước tiên cho thần một nhiệm vụ để rèn luyện tính cách. Nếu việc này làm không xong thì đừng nghĩ đến chuyện khác, toàn là mơ tưởng hão huyền."

Tiết Dư bật cười, đôi môi khẽ cong.

Triều Niên đưa mắt nhìn quanh, nhận ra đều là những gương mặt quen thuộc từ lần trước, là các người thừa kế của các thánh địa.

Trừ Bắc Hoang.

"Nữ lang." Cậu ấy nghi hoặc, nghĩ mình nhìn lầm, thấp giọng hỏi: "Cả Phật tử và Phật nữ đều tới?"

Tiết Dư ừ một tiếng, coi như xác nhận. Triều Niên lập tức ngạc nhiên trợn tròn mắt, giọng nói nhỏ như muỗi: "Vậy lần này ở đài Thẩm Phán, chẳng phải sẽ có hơn nửa người được sống sót sao?"

Phật độ chúng sinh, điều không thể chịu được nhất chính là những cảnh tượng mạng người tiêu điều ngay trước mắt.

Nếu đã không chịu được thì không nhìn. Lần trước khi đài Thẩm Phán mở ra, Bắc Hoang chỉ cử người đến tượng trưng, toàn bộ quá trình không hề liếc mắt xuống dưới một cái nào.

Triều Niên co rụt cổ, nghĩ tới những cảnh tượng có thể xảy ra tiếp theo, lại nói: "Bắc Hoang và Xích Thủy có đánh nhau không nhỉ?"

Hai thánh địa này một nơi coi trọng dùng pháp trị ác, một nơi giảng về lòng từ bi, một bên chịu trách nhiệm giam giữ và thẩm vấn, ép cung nghiêm ngặt, một bên phổ độ vong linh, an ủi chúng sinh. Dù bề ngoài mối quan hệ ra sao nhưng trong lòng vẫn luôn có mâu thuẫn, không thể công nhận nhau. Điều này thể hiện rõ qua việc người thừa kế hai nơi chưa từng cùng nhau nhận nhiệm vụ nào.

"Ngươi đã xem nhẹ tâm cảnh của Bắc Hoang rồi." Tiết Dư bước theo đồng tử dẫn đường, giọng điềm tĩnh: "Bắc Hoang là nơi thanh tĩnh nhưng không có nghĩa những người bước ra từ đó không quen gϊếŧ chóc."

Triều Niên không biết có hiểu hay không nhưng động tác gật đầu thì rất thành thạo: "Nữ lang nói gì cũng đúng."

Vượt qua một vùng sơn thủy, bóng dáng đài Thẩm Phán hiện lên lờ mờ trước mắt mọi người. Người ra tiếp đón bọn họ là một trưởng lão có tiếng của Hi Hòa, phong thái đạo cốt tiên phong, cười nói với vẻ từ bi của một người già. Ông hỏi ý kiến Tiết Dư và những người khác: "Mọi thứ đã sẵn sàng, đài Thẩm Phán sẽ mở lúc nào, tất cả tùy thuộc vào các vị."

Tiết Dư không biểu lộ cảm xúc, liếc nhìn Lộ Thừa Trạch.

Lộ Thừa Trạch, người muốn cứu Tùng Hành ra bằng mọi giá, làm sao chịu đợi thêm.

Quả nhiên, Lộ Thừa Trạch cau mày, lên tiếng trước: "Sắp xếp nhanh đi. Qua năm mới, ta nghĩ mọi người đều bận rộn, không thể lãng phí quá nhiều thời gian ở đài Thẩm Phán được."