Sau Khi Cùng Nam Chính Đồng Quy Vu Tận

Chương 23: Một con đường chết chẳng có lối thoát

Đây là lần thứ hai y trải qua bóng tối sâu thẳm như vậy, cũng là lần thứ hai chịu đựng vết thương nặng nề đến thế.

Đời y chỉ từng chịu đau đớn như vậy một lần.

Đương nhiên Tùng Hành biết rõ bản thân đang phải trải qua điều gì và đã quay lại thời điểm nào.

Từ một Thiên Đế nắm quyền sinh sát trong tay trở thành một tù nhân ai cũng khinh bỉ chỉ trong một cái chớp mắt. Ngàn năm cố gắng trèo lên phía trước bỗng chốc trở thành một giấc mộng hoàng lương.

Những ngày này Tùng Hành liên tục phát sốt, trong cơn mê man, đôi mắt lơ mơ thường xuyên hiện lên hình ảnh Tiết Dư. Nàng luôn lạnh lùng, khuôn mặt nhỏ nhắn giữ vẻ nghiêm túc nhưng khi cười lên thỉnh thoảng lại ngây thơ hồn nhiên như một đứa trẻ.

Nghĩ đến cuối cùng, hình ảnh hiện lên trong đầu y lại luôn là dáng vẻ nàng nổi giận, không tiếc sức lực muốn gϊếŧ mình.

Tùng Hành không ít lần cười khổ, nghĩ thầm: Chẳng lẽ đây là báo ứng nhân quả hay sao?

Nàng đã từng tin tưởng y đến vậy.

Nhưng y lại đâm nàng một nhát từ sau lưng.

Người bị giam cùng với Tùng Hành là một thiếu niên, tuổi không lớn nhưng vẻ mặt lại mang sự thản nhiên trước sinh tử, dường như cái chết cận kề từng ngày cũng chẳng mấy ảnh hưởng đến hắn ta. Khi người gác ngục đến đưa cơm, hắn ta luôn là người ăn trước.

Những kẻ bị giam ở đây đều không phải hạng người tốt. Dù cùng bị nhốt trong một nhà giam, chẳng ai có sức lực hay tâm trí để trò chuyện.

Tình trạng này kéo dài cho đến khi ánh sáng bất chợt rọi vào đại lao, từ trạm gác xa xa truyền đến tiếng trò chuyện. Cả nhà lao như thể cuối cùng đã tỉnh giấc, bắt đầu vang lên những tiếng kéo lê xích sắt dồn dập và vài lời nói kéo dài mơ hồ yếu ớt.

Tùng Hành cũng ngẩng đầu lên.

“Thánh địa bắt đầu tiếp khách rồi.” Thiếu niên bên cạnh y nhướng mày, trên lông mày có vết máu đỏ, trông vô cùng ngây thơ mà đáng sợ. Hắn ta chẳng quan tâm gì, chỉ tùy tiện lau qua rồi vươn vai, xích sắt trên người kêu leng keng như tiếng chuông: “Cuối cùng đài Thẩm Phán cũng sắp mở rồi.”

Lời của hắn ta nói nghe chẳng khác nào “cuối cùng cũng sắp được chết”, thậm chí trong giọng nói còn ẩn chứa một chút mong chờ.

Tùng Hành không khỏi liếc nhìn.

“Ê, ngươi đừng nhìn ta.” Thiếu niên cười rạng rỡ, khuôn mặt sáng sủa sạch sẽ, ở bên ngoài chắc chắn trông giống một công tử nhà giàu. Dù trong tình cảnh sa sút đến thế, hắn ta vẫn không toát ra vẻ tiều tụy: “Nghe nói đài Thẩm Phán sẽ cho chúng ta một cơ hội, nhưng có ai bị giam ở đây mà trước khi làm những việc kia lại không biết rõ kết cục của mình chứ.”

Một con đường chết chẳng có lối thoát.

“Ngươi trông nho nhã, tu tiên pháp, phạm tội gì mà bị bắt vào đây thế?” Thiếu niên mỉm cười, khóe môi lộ ra hai lúm đồng tiền nhỏ, nhìn còn trẻ như vừa mới trưởng thành. Thấy Tùng Hành nhíu mày mím môi không nói gì, hắn ta cũng không truy hỏi thêm, chỉ nhún vai thoải mái: “Trong đám bị nhốt ở đây, ta chỉ biết tên một người có tiếng tăm nhất, gọi là Tố Hựu.”

Thiếu niên liếc nhìn Tùng Hành, lắc đầu nói: “Chắc ngươi không phải là hắn.”