Sau Khi Cùng Nam Chính Đồng Quy Vu Tận

Chương 24: Ngươi sẽ sống sót

Có lẽ vì đã bị giam quá lâu, bầu không khí nặng nề khiến Tùng Hành cũng muốn nói gì đó để xua đi cảm giác bức bối khó chịu trong lòng. Y hé miệng, nhận ra cổ họng khô rát, đành phải nén lại để phát ra tiếng: “Vì sao?”

“Theo ta biết, hắn có tướng mạo cực kỳ tuấn tú, trời sinh cốt cách hơn người.” Thiếu niên nhìn Tùng Hành. Y có khuôn mặt sáng sủa, phong thái cao quý, đúng kiểu quân tử đẹp đẽ nhưng không đạt đến “cực kỳ” như lời thiếu niên nói: “Ngươi có nghe về vụ tiêu diệt Vân Tán Tông rầm rộ dạo trước không?”

“Chính là do hắn làm đấy.”

“Tố Hựu có thiên phú vô cùng xuất sắc, đến nỗi ngay cả người phụ trách thẩm định của Hi Hòa cũng cảm thấy e dè, suýt nữa không cho hắn lên đài Thẩm Phán.” Thiếu niên nhún vai, bổ sung thêm: “Nhưng lên hay không cũng chẳng có gì khác biệt.”

“Chỉ tiếc lần này không được nhốt chung với hắn.”

Có lẽ vì ký ức này quá sâu đậm, dù đã qua cả ngàn năm, Tùng Hành vẫn nhớ rõ. Năm đó tại đài Thẩm Phán, trong số những người bị đưa đi, ngoài y ra còn có ba người.

Tùng Hành không biết thiếu niên này có sống sót hay không.

Y chỉ nhớ tên một người.

Xa xa, lần lượt có các đốc công mặt lạnh lùng tiến vào đưa từng người đi, Tùng Hành liếc nhìn gương mặt nghiêng của thiếu niên rồi bất chợt lên tiếng: “Thẩm Kinh Thời.”

Thiếu niên ngẩng đầu, chăm chú nhìn Tùng Hành một lúc rồi bật cười, mang dáng vẻ tinh quái như một đứa trẻ nghịch ngợm: “Ngươi biết tên ta từ đâu?”

“Chẳng lẽ ta cũng nổi tiếng như Tố Hựu sao?”

Đốc công đến áp giải tỏ ra nhẹ nhàng hơn, có lẽ vì sợ rằng cơ thể đã chịu đòn tra tấn của họ không chịu nổi mà chết trước khi lên đài Thẩm Phán. Vào khoảnh khắc Tùng Hành bị kéo ra khỏi l*иg giam, khi đi ngang qua Thẩm Kinh Thời, y khẽ nói: “Ngươi sẽ sống sót.”

Đúng ra đây là câu nói khiến những kẻ sắp lên đài Thẩm Phán cảm thấy an lòng nhất.

Nhưng nụ cười trên mặt Thẩm Kinh Thời lại như bị xóa mất trong nháy mắt, tựa như vừa diễn ra một màn ảo thuật.

...

Nghiệp Đô phái đến một nhóm người được huấn luyện bài bản. Một giờ trước khi tòa Tây Lâu mở cửa, họ đã chuẩn bị xong tất cả, đứng chờ dọc hành lang dài được khắc những hoa văn ánh vàng. Lúc này bất cứ khi nào có động tĩnh từ Hi Hòa, họ đều sẵn sàng xuất phát.

Hôm nay Tây Lâu vô cùng nhộn nhịp. Những người đến uống trà, thưởng rượu vừa ngồi xuống như đã mọc rễ, trà được rót thêm từng chén, ánh mắt của họ thỉnh thoảng lại hướng lên tầng ba vốn chẳng có động tĩnh gì.

Thành Sơn Hải là nơi không thể giấu được tin tức. Việc đài Thẩm Phán mở ra nhằm cảnh tỉnh thế gian nên dù là các tu sĩ ôm hoài bão trong lòng hay những người trẻ tuổi đến xem náo nhiệt, ai nấy đều đã sớm nghe được tin tức này, như cơn gió nhanh chóng lan khắp thành.

Khách đến đông đủ. Lưu Nương dẫn theo vài tiểu đồng nhẹ nhàng bước lên tầng ba. Bà ta thay một bộ y phục khác, thắt eo gọn gàng làm tôn lên vẻ đầy đặn nơi trước ngực. Mỗi cái nhíu mày hay nụ cười của bà ta đều toát ra nét phong tình cuốn hút.