“Làm tốt lắm.” Tiết Dư mỉm cười trước ánh mắt sáng lên của Khinh La, nàng nhẹ nhàng vuốt ve mép cuộn trúc, như đang suy nghĩ gì đó. Một lúc lâu, nàng cất tiếng hỏi: “Ngươi có nguyện ý theo ta không?”
Giống như kẻ đang đứng trên bờ vực sinh tử đột nhiên có được điểm tựa vững vàng, đồng tử của Khinh La co lại cực độ rồi từ từ trở lại bình thường.
“Nguyện ý.” Khinh La gật đầu không ngừng, nói một câu nghe là biết do Lương Yến dạy: “Được theo hầu bên nữ lang là phúc phận của Khinh La.”
“Ngươi lớn lên trong núi, không hiểu lễ nghĩa của thế gian, điều đó tạm không quan trọng, sau này theo Lương Yến mà học dần.” Tiết Dư biết nàng ấy còn nhỏ, không hiểu những lời bóng gió bèn nói thẳng: “Nhưng nếu ở bên ta, có hai quy tắc nhất định phải ghi nhớ.”
“Thứ nhất, dù trong bất kỳ hoàn cảnh nào, đối mặt với bất kỳ ai, không được phán xét bừa bãi, không được sát sinh vô cớ.”
“Thứ hai, Nghiệp Đô không dung tha kẻ phản bội.”
Nói đến phản bội, Tiết Dư lại không khỏi nhớ đến Tùng Hành.
Khi đó lúc đưa Tùng Hành từ đài Thẩm Phán xuống, nàng cũng đã từng trịnh trọng hỏi thiếu niên nhếch nhác nhưng nở nụ cười cảm kích ấy rằng có muốn đi theo nàng làm việc không.
Phải thừa nhận, một thiếu niên thanh tú ôn hòa quả là rất cuốn hút.
Trong vô số người, Tùng Hành là người đặc biệt nhất mà Tiết Dư từng gặp.
Người ta thường nói rằng nam nhân nên có sự điềm tĩnh, lý trí và quyết đoán.
Nhưng Tiết Dư lại không như vậy.
Nàng lại đặc biệt trân trọng tấm lòng mềm mại như nước của thiếu niên ấy.
Hồi tưởng lại quá khứ, khóe môi Tiết Dư hơi nhếch lên, kéo thành một nụ cười yếu ớt mang theo vẻ chế giễu.
Vừa lúc Khinh La định đáp lời, bên ngoài đột nhiên nổi gió lớn, phía sau Tây Lâu linh khí bùng lên, nhanh chóng bao phủ toàn bộ khu vực rộng hàng chục dặm xung quanh, như một dòng sông ngang trời hiện lên, khí thế mạnh mẽ, uy thế lẫy lừng.
Tiết Dư nín thở cảm nhận, sau đó đứng dậy, chuỗi ngọc đính tua rực rỡ buông nhẹ bên eo nàng, tà váy dài quét xuống từ ghế, như một đóa hoa dần dần nở rộ.
“Hi Hòa…”
“Cuối cùng cũng mở cửa rồi.”
...
Trong đại lao sâu thẳm nhất của Hi Hòa.
Bóng tối ở đây đặc sệt như nước, dần dần gặm nhấm từng hơi thở của con người, nuốt chửng lấy mọi thứ khiến cho bất kỳ tiếng động nào dù nhỏ nhất cũng đều bị khuếch đại đến vô hạn.
Hàng chục chiếc l*иg giam khổng lồ giống như một cái hang đen ngòm, bên trong im lặng đến đáng sợ. Rõ ràng là có người bị nhốt trong đó nhưng lại không thể nhìn rõ hình dáng, chỉ khi những âm thanh kéo lê của xích sắt vang lên mới có thể mơ hồ nhận ra vài hơi thở yếu ớt.
Nơi đây nhốt những người sẽ bị đưa lên đài Thẩm Phán.
Tổng cộng là mười sáu người.
Tùng Hành bị nhốt trong một trong những l*иg giam đó.
Từ lúc bị đưa về đây một cách khó hiểu đến khi bị nhốt trong đại lao tối đen không thấy được năm ngón tay này đã được bốn ngày.
Gân tay gân chân của y đều bị cắt đứt, bên trong cơ thể như một quả bóng bị xì hơi, kinh mạch toàn thân đang gào thét vì đau đớn. Trên người y chỉ khoác một chiếc áo dài tả tơi như một mảnh giẻ rách, những vết máu trên đó còn chưa khô đã nhuốm thêm máu mới, màu sắc sẫm đen đến mức không nhận ra hình dạng ban đầu, tỏa ra mùi rơm mục thối nồng nặc.