Sau Khi Cùng Nam Chính Đồng Quy Vu Tận

Chương 21: Có hỏi cũng chẳng ích gì

“Nữ lang.” Tiểu yêu cúi đầu ngoan ngoãn, nói: “Sáng nay, Nghiệp Đô đã gửi hồi đáp.”

Tiết Dư đang cầm một cuộn bản đồ trận pháp cổ, nghe vậy ánh mắt nàng lóe lên, nàng ngước nhìn, đặt cuộn trúc xuống bên cạnh rồi hỏi: “Thế nào?”

Khinh La lập tức phấn chấn lên, sau chút ngập ngừng ban đầu, nàng ấy dần nói trôi chảy: “Triều, Triều Hoa đại nhân hồi âm, nói rằng đã điều tra suốt đêm qua ở đại lao Nghiệp Đô, không phát hiện trà tiên nào bị giam giữ.”

“Đại nhân nói những tiểu yêu là hoa cỏ tu thành tinh thường có bản tính hiền lành, rất hiếm khi có ác tâm hại người, dù có phạm tội cũng chỉ là chuyện nhỏ nhặt, sau khi bị răn dạy thì không bị giam trong lao mà chỉ bị đưa vào núi làm việc vặt.” Khinh La lặp lại gần như nguyên văn những lời của Triều Hoa mà nàng ấy đã thuộc lòng trong hai ngày qua: “Đại nhân còn nói rằng ngài ấy đã đích thân đến núi kiểm tra, có một vài trà yêu gây chuyện bị đưa đến đấy nhưng đều chưa tu tiên pháp, chỉ là những kẻ tinh nghịch quậy phá, còn chưa trưởng thành.”

Với kết quả này, Tiết Dư không thấy bất ngờ.

Trong ngàn năm qua, số yêu quỷ vào ra đại lao Nghiệp Đô nhiều không kể xiết. Một trà yêu biết tiên pháp, nếu không phạm tội gì nghiêm trọng thì sẽ không bị giam giữ lâu đến thế.

Ngay cả nếu có xảy ra chuyện lớn, Tiết Dư chịu trách nhiệm chính về những vụ việc này cũng sẽ nhận được báo cáo chi tiết từ thuộc hạ.

Nhưng nàng hoàn toàn không có ấn tượng gì về chuyện này.

Điều này chứng tỏ rằng trà tiên đó là kẻ phạm tội sau này mới bị bắt vào đại lao.

Ngón tay Tiết Dư khẽ động, đáp lại một tiếng trầm, ánh mắt nàng rơi xuống tiểu yêu nhỏ bé đứng cách đó vài bước, lưng thẳng như que củi.

Nàng thường độc lai độc vãng, không thích mỗi lần ra ngoài đều bị bao quanh bởi một đám đông, vừa ồn ào vừa khó hành động. Ban đầu khi dẫn Khinh La theo cũng vì phải vội vàng lên đường, không có thời gian sắp xếp cho tiểu yêu mèo nhút nhát, chưa hiểu sự đời này.

Ngàn năm trước, sau khi đài Thẩm Phán mở, Tiết Dư đã đặt Khinh La vào một môn phái nhỏ phụ thuộc vào Nghiệp Đô.

Lúc ấy nàng thực sự quá bận, đến khi nhớ ra mà dò hỏi về nàng ấy thì trong danh sách đệ tử của môn phái nhỏ ấy, cái tên Khinh La đã biến mất từ lâu.

Lúc đó nàng chỉ cầm cuốn sổ danh sách đệ tử ấy, cẩn thận đọc từ đầu đến cuối, xem xong rồi lặng lẽ một hồi nhưng cũng không hỏi gì thêm.

Có hỏi cũng chẳng ích gì.

Tiết Dư hiểu rõ Nhân tộc bài xích thế nào với những sinh linh khác loài.

Nàng không thể cứu được quá nhiều người, cũng không thể một mình thay đổi tư tưởng cố hữu đã ăn sâu bén rễ của họ. Càng nói nhiều, càng hỏi nhiều, nàng chỉ càng cảm thấy mình đang bị đặt vào tình thế bất lực.

Đôi mắt tròn xoe của tiểu yêu mèo, mấy hôm trước còn đầy sợ hãi và cảnh giác, nay đã bắt đầu có chút thử thách và mong muốn gần gũi.

Tiết Dư im lặng, nàng ấy cũng không dám nói, nín thở đến mức thở cũng dè dặt. Tuy gan dạ chẳng lớn là bao nhưng lại dám len lén thả người ngay trước mắt con Lang yêu.