Thiếu Gia Phế Vật Bị Bắt Nghịch Tập

Chương 19: Họ thèm tiền của anh

Khổng Hoài Thù hất tóc mái, phủi đi chút bụi phấn bám trên tóc, đang lúc cậu chỉnh trang lại bản thân thì chợt nhận ra có người đang nhìn mình.

Đại sảnh người qua kẻ lại, có nhân viên y tế mặc đồng phục màu xanh bạc hà, có bệnh nhân mặc bộ đồ sọc trắng xanh, cùng một nhóm trẻ con nhảy nhót xếp hàng chờ kiểm tra sức khỏe. Trong số đó có một đứa bé đang giữ quả bóng bay màu đỏ bị gió thổi suýt bay mất, may sao một bàn tay thon dài đã kịp thời nắm lấy sợi dây.

Đứa bé ríu rít cảm ơn người đàn ông ngồi trên xe lăn, rồi chạy đi. Do sự hấp tấp của đứa bé quả bóng bay màu đỏ suýt va vào mặt người đàn ông, rồi được anh ta nhẹ nhàng đưa tay đẩy ra.

Quả bóng bay đỏ bay cao hơn một chút, để lộ khuôn mặt của người đàn ông, đôi mắt màu vàng nâu của anh ta vừa vặn chạm phải ánh mắt của Khổng Hoài Thù đang đứng quan sát.

Đó là một người đàn ông rất đẹp trai, dù đang mặc bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình nhưng vẫn không giấu được bờ vai rộng rãi, nhìn qua cũng biết tỷ lệ cơ thể rất đẹp. Chiếc xe lăn có kích thước dành cho người lớn bình thường, nhưng đôi chân dài của anh ta co lại trên bàn đạp, tạo cảm giác có hơi gò bó và bất đắc dĩ.

Khổng Hoài Thù chau mày, cảm thấy người này trông quen quen. Trong lúc cậu đang suy nghĩ xem đã gặp anh ta ở đâu, người đàn ông trên xe lăn đã xoay bánh xe, chầm chậm tiến lại gần.

Khi người đàn ông tiến đến gần hơn, bản năng làm Alpha của Khổng Hoài Thù ngay lập tức nhận ra đối phương cũng là một Alpha. Nhìn mái tóc màu vàng nâu của anh ta, vẻ mặt cậu dần dần từ nghi hoặc chuyển sang khó tin.

"Triển Dục?" Cậu hơi băn khoăn khi gọi ra cái tên này.

Alpha kia khẽ gật đầu, dừng lại ở một khoảng cách giao tiếp vừa phải, hơi ngẩng đầu nhìn cậu, giọng nói trầm ấm và cuốn hút: "Xin chào, tôi là Triển Dục."

Sau màn chào hỏi, anh ta lịch sự vươn tay phải ra, nhưng rồi nhận ra cánh tay của Khổng Hoài Thù đang treo trên băng đeo, thế là bàn tay kia lặng lẽ thu về.

"Khổng Hoài Thù." Nhị thiếu gia nhà họ Khổng lắc lắc cánh tay đang treo của mình: "Xin lỗi, hơi bất tiện."

Cậu nheo mắt, đánh giá Alpha trước mặt mình, nhất thời không biết nên nói gì, thầm muốn hỏi liệu nhị thiếu gia nhà họ Triển có đi làm phẫu thuật thẩm mỹ hay không.

Nhìn kỹ thì ngũ quan của Triển Dục quả thật giống hệt với Alpha trong bức ảnh thận hư kia, nhưng dù là khí chất hay trạng thái đều khác hẳn. Ánh mắt Khổng Hoài Thù lướt qua cánh tay và ngực của đối phương, nhìn chỗ nào cũng thấy khỏe mạnh chẳng có cảm giác thận hư gì cả, trông như thể một cú đấm của anh ta có thể đánh chết mười người trong ảnh.

Người ta thường dùng ảnh đã qua chỉnh sửa để đẹp hơn, hiếm khi thấy ai lại chỉnh sửa xấu đi để dọa người. Xem ra đối phương thật sự không hài lòng với cuộc hôn nhân sắp đặt này, nào là đưa ảnh xấu đi xem mắt, nào là lên mạng cầu cứu cách đào hôn, còn cả cái chân này nữa...

Khổng Hoài Thù cúi đầu nhìn chân phải đang bó bột của Triển Dục, nhướng mày hỏi: "Chân bị sao vậy? Không phải là do nhảy tường ngã chứ?"

Triển Dục ngẩng lên, đôi mắt sâu thẳm hiện lên sự ngờ vực: "Sao cậu biết?"

"Bạn hiền." Khổng Hoài Thù suýt cười vì tức, khom người vỗ vai anh ta: "Vì cánh tay này của tôi là do ngã từ chiếc L86."