Thiếu Gia Phế Vật Bị Bắt Nghịch Tập

Chương 20: Họ thèm tiền của anh

Triển Dục hoàn toàn sững sờ.

Khổng Hoài Thù nâng cánh tay bị thương, dù bận vẫn ung dung nhìn anh ta, càng nhìn càng thấy Alpha này thật sự rất đẹp trai, không phải kiểu xinh đẹp như cậu, mà là kiểu đẹp trai điển hình của Alpha, mang theo chút mạnh mẽ và xâm lược.

Nhưng khi anh ta ngẩn người thì trông thật sự ngốc nghếch, mái tóc vàng nâu dưới ánh nắng trông rất mềm mượt, Khổng Hoài Thù nghĩ bụng, đầy ác ý: Giống một chú chó Golden Retriever to xác ngốc nghếch.

Cậu chợt nhớ ra, trước đây Triển Dục từng dùng thân phận Thỏ Đạp Ưng nói rằng đầu óc anh ta có vấn đề, nhưng nhìn thái độ và cách nói chuyện vừa rồi, lại hết sức bình thường, chẳng lẽ di chứng là dây thần kinh phản xạ bị kéo dài?

Một lúc sau, Triển Dục mới tìm lại được giọng nói của mình trong tình huống trớ trêu này, nhưng trong giọng nói vẫn không giấu nổi vẻ kinh ngạc: "Bạn hiền? Đầu Mèo... Giàu Sụ?"

Khổng Hoài Thù hừ một tiếng.

Triển Dục: "..."

Anh ta nắm tay che miệng khẽ ho một tiếng, rồi thì thầm: "Chúng ta tìm chỗ nào ngồi nói chuyện đi."

Khổng Hoài Thù gật đầu: "OK."

Cậu đi được hai bước, mới phát hiện động tác của người kia chậm rì rì, quay đầu lại nhìn, thì thấy anh ta phải dùng tay để di chuyển bánh xe lăn.

Khổng Hoài Thù chớp mắt hoang mang, "Này anh bạn, xe lăn của anh hết điện à? Thời buổi này còn có xe lăn thủ công sao? Là đồ gia truyền được cụ tổ nhà anh để lại hả?"

"Không phải..." Vẻ mặt Triển Dục bất đắc dĩ: "Anh cả tôi không cho nhân viên y tế dùng loại có điện cho tôi, bắt tôi tự đẩy."

Khổng Hoài Thù hiểu ra, chắc là Triển Chước muốn đứa em trai ngỗ ngược này phải chịu tý khổ, vậy thì việc cái chân của cậu hai nhà họ Triển chưa được chữa khỏi cũng vì lý do tương tự. Nhìn lại cánh tay bó bột của mình, thôi thì hai người họ cũng xem như đồng cảnh ngộ.

"Nhấc tay lên, cẩn thận bị bánh xe kẹp." Khổng Hoài Thù thở dài, đi qua dùng cánh tay lành đẩy xe giúp anh ta, "Đi thôi, tôi đẩy một đoạn giúp anh."

Triển Dục: "Cảm ơn."

Mọi người có mặt trong sảnh đều tò mò nhìn cặp đôi thân tàn chí kiên này, có một y tá không biết chuyện gì muốn tiến lên giúp đỡ thì bị đồng nghiệp kéo tay lại, nhỏ giọng nói gì đó, rồi cũng chỉ có thể giả vờ bận việc khác, vội vàng bỏ đi.

Đẩy được một đoạn, Khổng Hoài Thù bỗng nhiên không nhịn được cười thành tiếng.

Triển Dục nghiêng đầu, "Sao vậy? Tôi nặng lắm à?"

"Không nặng." Khổng Hoài Thù cười nói: "Chỉ là cảnh tượng này, hơi có cảm giác như vợ chồng gặp hoạn nạn, thân tàn tình kiên, không rời không bỏ."

Triển Dục chớp mắt, không nói gì.

...

Hai người cũng không trở về phòng bệnh, mà tìm một góc yên tĩnh.

Khổng Hoài Thù ngồi trên ghế dài, bắt chéo chân, lại liếc nhìn chân của thanh niên, "Bức tường cao lắm sao, mà ngã thành nông nỗi này?"

"Sau khi tôi trèo lên tường thì bị đau đầu." Triển Dục mặt không cảm xúc nói: "Rồi ngã cắm đầu xuống đất, vết thương trên đầu đã được xử lý bằng khoang y tế, Triển Chước nói chân thì cứ để như vậy, cho tôi khỏi phải chạy lung tung."

Anh ta lại nhìn cánh tay của Khổng Hoài Thù, "Còn cậu sao lại ngã?"

"Tôi sợ dùng vân tay của mình sẽ bị anh trai phát hiện, nên đã dùng vân tay của cháu trai." Nhắc đến chuyện này, Khổng Hoài Thù không khỏi cạn lời, "Ai ngờ bên bán hàng lại cài đặt chế độ bảo vệ trẻ em gì đó, tôi nghe nhạc thiếu nhi rồi đâm vô đài phun nước."

Triển Dục: "Tại tôi, không nhắc nhở cậu về chuyện này."

Hai người nhìn nhau, cuối cùng đều không nhịn được cười phá lên, Triển Dục cong môi cười rộ lên, con ngươi màu vàng nâu giống như ánh hoàng hôn tan chảy.

Khổng Hoài Thù duỗi tay ra dựa vào lưng ghế, cười mắng một câu: "Đúng là toàn chuyện xui xẻo..."

Trên lông mi cậu vẫn còn dính một ít phấn hoa huỳnh quang lúc nãy ở dưới gốc cây, giờ mới dần dần mờ đi. Triển Dục dời mắt khỏi điểm sáng lấp lánh đang tắt dần đó, nhìn sang các loài hoa đủ sắc màu được trồng trong khu nghỉ ngơi.

"Vậy, tại sao cậu lại nghĩ tôi..." Anh ta dừng lại một chút, vẫn không nhịn được hỏi: "Bị thận hư?"

Khổng Hoài Thù vừa cầm cốc nước lên uống, nghe vậy suýt bị sặc.

Đúng là không nên nói xấu sau lưng người khác, nhìn xem, một cú boomerang đã găm thẳng vào trán rồi kìa?