Phi thuyền dừng lại ở bãi đỗ xe trên không phía tây của Bệnh viện Trung tâm Nesoi, Tiểu Dương ngồi ghế phía trước nhận được một cuộc gọi, Khổng Hoài Thù đang đeo kính chơi game, nhưng nghe giọng điệu của anh ta, đối phương hẳn là người trong gia tộc Thỏ tai cụp, còn rất dè dặt hỏi Khổng Hoài An liệu họ có vinh hạnh được mời hai anh em Khổng Hoài An dùng bữa tối hay không.
Tiểu Dương vẫn giữ thái độ khiêm tốn nhưng không kém phần cứng rắn, không đồng ý ngay cũng không từ chối thẳng, chỉ nói lịch trình khá bận rộn, cần phải hỏi ý kiến của Khổng Hoài An.
Kết thúc cuộc gọi, anh quay lại nói với Khổng Hoài An: "Trưởng phòng Khổng, là gia chủ của gia tộc Field, muốn mời ngài và cậu hai tham dự bữa tiệc tối, là tiệc sinh nhật của cậu chủ Butch Field."
Gia tộc Field chính là cái ổ Thỏ tai cụp trên hành tinh Nesoi, những năm gần đây nhờ có quan hệ với nhà họ Khổng, cùng với việc Khổng Hoài Thù lo liệu các thủ tục trong Đế đô, việc kinh doanh khoáng sản của gia tộc Field ngày càng phát đạt, bọn họ thật sự cảm nhận được lợi ích khi leo lên con thuyền lớn nhà họ Khổng, vài năm nay bắt đầu có ý đồ, muốn gả mấy Omega nhỏ tuổi vào các nhánh bên của nhà họ Khổng.
Butch Field là Omega xuất sắc nhất trong thế hệ mới của gia tộc bọn họ, có vẻ ngoài ngọt ngào đáng yêu, sức mạnh tinh thần cấp A, tốt nghiệp Đại học ở hành tinh Luzern, hơn nữa... Tuổi tác cũng xấp xỉ Khổng Hoài Thù.
Khổng Hoài An rất hứng thú nhướn mày, nhìn Khổng Hoài Thù đang ngồi bên cạnh mình, trêu chọc một câu: "Tên nhóc ranh này cũng có giá phết, vậy mà cũng có người muốn cưới."
Khổng Hoài Thù tháo mắt kính xuống, tặc lưỡi một tiếng: "Anh quá đáng lắm rồi đó, nói nữa, anh nghĩ nhà đó thèm khát thân thể em chắc? Họ thèm tiền của anh đấy chứ, hèn hạ biết bao, đâu phải không có cơm ăn, vì cái này mà bán con."
"Khổng Hoài Thù." Khổng Hoài An vỗ một cái vào gáy cậu, "Chú tưởng anh không nghe ra chú đang mỉa mai anh à?"
"Không có." Khổng Hoài Thù xoa gáy, "Anh, em thật sự không có ý đó, tình huống của em và cậu Omega kia khác nhau mà, em kết hôn coi như đã phát huy hết ánh sáng và sức nóng của cuộc đời mình rồi, còn cậu Butch này khá nổi tiếng, là thanh niên ưu tú có lý tưởng, có hoài bão, có tài năng, nhưng xui xẻo bị bố mẹ bán đi, thật đáng tiếc cho cậu ta."
Khổng Hoài An liếc xéo cậu một cái: "Không phải em nói muốn có một Omega sao?"
"Nghĩ đi nghĩ lại hai Alpha cũng khá tốt, không cần lo lắng kỳ động dục củi khô lửa bốc." Khổng Hoài Thù cười rộ lên, khuôn mặt đẹp trai ương ngạnh kia tràn đầy vẻ phóng túng, "Đến lúc ly hôn đường ai nấy đi cũng dễ dàng hơn, không cần chịu trách nhiệm."
Cậu ta giống như một cậu ấm ăn chơi trác táng tiêu chuẩn, lời nói không đàng hoàng cứ thế tuôn ra, nhưng đôi mắt kia lại dịu dàng, tĩnh lặng, như biển cả dưới ánh mặt trời, chỉ là khi cậu nói xong mấy lời hỗn xược liền đẩy cửa xuống xe, nên không có ai nhìn thấy vẻ thiện ý trong mắt cậu.
...
Khổng Hoài An vẫn dẫn Tiểu Dương rời đi trước, không phải đi dự tiệc nhà Field, mà vì có việc khác phải xử lý, nên cuối cùng vẫn là Khổng Hoài Thù một mình đi vào bệnh viện.
Bệnh viện Trung tâm Nesoi là một tòa kiến trúc hình bán cầu khổng lồ, một nửa mái vòm trong suốt bao phủ phía trên bệnh viện, đi thang máy từ bãi đỗ xe xuống dưới là có thể nhìn bao quát toàn bộ bệnh viện, bên trong tòa nhà cây cối xanh tươi, chính giữa là một cây bông sao băng khổng lồ được di thực từ hành tinh xa xôi.
Hình dạng của nó thật ra giống cây liễu hơn, mùi hương thoang thoảng của nhựa cây giúp xoa dịu thần kinh căng thẳng, bổ sung sức mạnh tinh thần, Khổng Hoài Thù đứng bên dưới chờ trợ lý của Triển Chước. Cậu ngẩng đầu ngắm nhìn những cành cây mềm mại rủ xuống, trên đó lấp lánh ánh sáng tím nhạt, từ trên đỉnh rơi xuống không đồng đều, giống như sao băng trượt qua bầu trời.
Cậu vươn bàn tay lành lặn chạm vào một cành cây, bông hoa nhỏ ở đầu cành phun ra một làn bụi lấp lánh, làn bụi này không gây ngạt, không độc hại, còn có mùi thơm nhẹ, vài phút sau ánh sáng sẽ tắt, bụi cũng tự phân giải.
Khổng Hoài Thù lùi lại một bước, nhưng tóc vẫn dính lên một ít bụi phấn.