Quái Vật Truy Thê Bút Ký

Quyển 1 - Chương 1.2: Gió lốc

Editor: Chiếc mèo ngủ ngày

Tân Tây Á biết bơi lội, nhưng giữa dòng nước xiết, nàng chỉ cảm thấy bất lực, vô pháp trồi lên trên mặt nước.

Linh hồn so với thân thể chìm xuống càng nhanh.

Nơi đáy biển tối tăm lạnh lẽo, nàng như thấy được lóa mắt quầng sáng, u minh mờ mịt tử sắc bao quanh, giống như vũ điệu của yêu tinh, muốn đem nàng cuốn vào vực sâu.

Tân Tây Á thở ra một ngụm hơi cuối cùng trong phổi nhưng không cảm giác được đau đớn.

Nàng thầm nghĩ, thuốc giảm đau kia quả thực hiệu quả, ít nhất nàng sẽ không chết quá thống khổ.

Trong thời khắc hốt hoảng, ký ức ập đến như đèn kéo quân, Tân Tây Á phảng phất một lần nữa trải qua quá trình từ khi sinh ra tới lúc trưởng thành.

Giờ phút này, nàng tưởng chừng như đang ngồi trên ghế dựa cao, hai chân lơ lửng cách mặt đất một khoảng, lắc lư lắc lư vui vẻ, trên bàn nóng hầm hập bánh mì cùng gà quay.

Một lát sau, mẫu thân đem món cuối cùng lên, ngửi mùi thơm ngào ngạt của chân giò hun khói, sửa sang lại tạp dề, ở bên cạnh nàng ngồi xuống, hỏi: “Làm sao vậy, không hợp khẩu vị?”

Tân Tây Á lắc đầu, chỉ trầm mặc nhìn nữ nhân trước mặt.

Cơm chiều trong nhà chưa từng xa xỉ như vậy, mà gương mặt mẫu thân, trong trí nhớ của nàng cũng mơ hồ, chỉ nhìn qua ảnh chụp.

Bất quá chỉ là trạng thái ảo giác lúc hấp hối.

Nhưng ảo giác này cũng khá tốt, nếu tử vong là như thế này, ôn nhu lại thoải mái, Tân Tây Á không ngại nhấm nháp trong chốc lát.

Tân Tây Á trải qua bần cùng, tưởng tượng không ra nhiều hình ảnh mẫu từ tử hiếu, vậy nên nữ nhân cũng không tiếp tục quan tâm nàng, quay đầu ăn xong phần cơm chiều của mình.

Vừa mới múc một muỗng canh đưa vào miệng, khuôn mặt nữ nhân trong nháy mắt khựng lại, rồi trở nên hung dữ.

“Đây là cái gì, đắng quá…”

Thanh âm vừa mới dịu dàng đã biến đổi thành tiếng vo vo chóng mặt, hai bên má nữ nhân vỡ ra, vô số lông tơ như xúc tu mềm mại tuôn ra từ vết nứt.

Những chiếc xúc tu thịt trong suốt mềm mềm, màu sắc phiếm hồng, hút vào chất lỏng đỏ thắm. Giờ chúng mấp máy, muốn đem chất lỏng phun ra.

Kinh hãi, Tân Tây Á bất chấp cơ thể mệt mỏi đau nhức, giãy giụa muốn tránh thoát.

Cánh tay bỗng nhiên đau đớn, nàng cúi đầu mới phát hiện, mấy cái xúc tu mảnh khảnh nửa trong suốt kia, đã đâm xuyên qua da thịt nàng từ bao giờ.

Ấm áp ảo cảnh hoàn toàn sụp đổ, Tân Tây Á vẫn đang ở biển sâu, khoảnh khắc cuối cùng nhìn thấy, là vô số quầng sáng mỹ lệ, những cái quầng sáng đó trông không giống con mắt, nhưng lại dính chặt trên người nàng như thể chúng có thực thể. Xúc tu trong suốt cùng nàng tuy hai mà một, không ngừng dây dưa, mũi nhọn xuyên thấu qua mô mỡ, len lỏi bám vào mạch máu của nàng, lại chính xác tránh đi nội tạng.

Đau đớn cùng áp lực nước làm nàng vô pháp chống cự, cứ thế chết ngất đi.

Tỉnh lại thời điểm, nàng đã ở phòng tạp vật (phòng chứa đồ).

Cửa phòng mở ra, mặt biển sóng êm gió lặng, mây đen rốt cuộc nứt ra vài khe hở, tưới xuống ánh mặt trời hiếm hoi trân quý.

Nhưng trên mặt người thanh niên đứng bên cạnh nàng lại là mây đen giăng đầy.

Duy Khắc Thác là thủy thủ mới lên thuyền, so với nàng kinh nghiệm còn nông hơn một chút, cùng nàng quan hệ không tồi, luôn cười hì hì vỗ nàng bả vai kêu nàng thuyền y nhỏ.

Giờ phút này, khuôn mặt Duy Khắc Thác lộ vẻ xấu hổ, nhìn nàng cả nửa ngày, mới khô khốc mở miệng: “Cái kia… Thân phận của ngươi, chúng ta đều đã biết, thuyền trưởng rất tức giận, cho rằng bởi vì mang theo nữ nhân lên thuyền, mới chọc giận Hải thần, gặp phải lần này gió lốc quỷ dị. Hắn muốn đem ngươi ném xuống biển, hiến tế cho Hải thần hạ hỏa”.

Mặt Tân Tây Á vốn trắng bệch không một tia huyết sắc, nay càng thêm suy sụp.

Liền nghe Duy Khắc Thác tiếp tục nói: “Lúc ấy ngươi rơi xuống sóng to, vốn dĩ đã sớm nên bị cuốn đi, kết quả hai giờ sau lại nổi lên! Giống như là Hải Thần cố ý không thu tế phẩm, đem trả về! Ngay sau đó bão táp cũng ngừng, mọi người đều nói, Hải Thần hiếm khi nhân từ, cho nên thuyền trưởng cũng không tính toán lại làm khó ngươi, chỉ để ngươi thành thật ở phòng chứa đồ đợi, sợ ngươi tỉnh lại lại đưa tới vận rủi….”

Hắn nói còn tính uyển chuyển, nhưng Tân Tây Á có thể tưởng tượng đến bộ dáng thuyền trưởng mặt đỏ gay gắt, nổi trận lôi đình, chửi ầm lên rằng nàng là cái tiểu kỹ nữ không biết xấu hổ, ném hết mặt mũi của phụ thân nàng, muốn đem nàng ném xuống thuyền nuôi cá.

Kết quả của thân phận bại lộ chính là như vậy, hoàn toàn trong dự đoán.

Thấy Tân Tây Á bình tĩnh tiếp nhận an bài, Duy Khắc Thác nhẹ nhàng thở ra, chờ cửa phòng tạp vật đóng lại, Tân Tây Á nghe được lạch cạch khóa cửa âm thanh.

Cũng tốt thôi, tuy nàng cảm thấy chính mình không có lực hấp dẫn, nhưng từ trước tới nay cũng không thiếu bị quấy rầy, loại giam giữ này đối với nàng mà cũng có thể coi là một loại bảo hộ.

Chỉ là theo màn đêm buông xuống, mọi sự liền trở nên gian nan.

Quần áo không cách nào hong khô, nồng nặc mùi tanh của biển không thể tiêu tan. Rời rạc mở ra bao bố quấn ngực, nàng thấy làn da đã sưng đỏ mẫn cảm do bị cọ xát nước cùng nước muối kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Tân Tây Á cởϊ qυầи áo, kiểm tra thân thể của mình, không có miệng vết thương, chỉ có vết bầm do va chạm đã bị phồng rộp, xanh tím thảm không nỡ nhìn.

Cho nên quái vật khổng lồ quấn quanh nàng lúc đó, cũng là ảo giác chăng?

Tác giả nói:

Hải quái: Đây là cái gì, thơm quá, mυ'ŧ một ngụm, đắng quá, phun ra.

Lão bà dâng tận miệng đã bị thả chạy.