Quái Vật Truy Thê Bút Ký

Quyển 1 - Chương 1.1: Gió lốc

Editor: Chiếc mèo ngủ ngày

◎ “Đây là cái gì, đắng quá ……” ◎

Bão táp dần dần bình ổn, trên boong tàu các thủy thủ một bên rửa sạch hải tảo cùng xác sứa bị sóng đánh lên, một bên ngâm nga giai điệu nhỏ.

Trong kho chứa hàng đầy bụi bặm, Tân Tây Á gạt bỏ một ít muối ẩm ướt đọng trên quần áo.

Nếu toàn bộ thời gian còn lại của hành trình đều phải ở đây, nàng sợ ngoài ý muốn vì nấm mốc mà mắc bệnh viêm phổi.

Thật buồn cười, Tân Tây Á thân là thuyền y, thế nhưng lại không có tư cách đi bệnh xá. Chính xác hơn, là tiền nhiệm thuyền y, do nàng bại lộ chuyện nữ giả nam trang nên mất việc.

Mấy năm qua, việc nữ nhân ra cửa công tác đã trở nên phổ biến hơn. Có một vài tiểu thư có học thức, ăn mặc tây trang đẹp đẽ cùng váy ôm, đi làm thư ký hoặc phiên dịch. Cô nương không biết chữ cũng có thể tới nhà xưởng làm nữ công nhân, thoạt nhìn mỗi người đều có thể dựa vào đôi tay nuôi sống chính mình.

Nhưng Tân Tây Á biết, chuyện không hoàn toàn đơn giản như vậy.

Không phải mỗi người đều có thể chịu được cường độ làm việc ở nhà xưởng, mỗi ngày mười bốn tiếng đồng hồ, mỗi tháng chỉ có thể nghỉ ngơi nửa ngày, dù sao Tân Tây Á làm không được. Mà mỗi công việc đều yêu cầu thư đề cử, không có gia thế chống lưng, văn bằng chỉ để chưng diện mà thôi.

Cho nên, đối với việc tiền dư trong nhà đều bị phụ thân cầm đi mua rượu mà không cung cấp cho nàng đi học, Tân Tây Á trước nay không quá oán giận.

Một cái lão già góa vợ, tuy rằng bần cùng lại say rượu, nhưng không tay đấm chân đá bạo hành nữ nhi, cũng không xúi giục nữ nhi đi kỹ viện làm tay sai vặt, đã là phụ thân tốt, đánh bại 95% cùng giai tầng phụ thân.

Lo liệu xong phụ thân tang sự, Tân Tây Á ôm mộng bánh ngọt từ trên trời rớt xuống, hào hứng chạy tới công ty đã hứa tuyển nàng. Không ngoài sở liệu, sau khi giám đốc bụng phệ đánh giá nàng từ trên xuống dưới, liền nói nàng thật không phù hợp, vừa không có trang phục, vừa không có đồng môn giới thiệu.

Tân Tây Á gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, muốn xoay người rời đi, giám đốc liền bước một bước lớn đi theo.

“Đúng rồi, nếu làm thư ký thực tập của ta thì không cần thư giới thiệu, ngươi có muốn thử không ?”

Hơi thở hỗn loạn bốc mùi thuốc lá của lão ta gần như dính lên tóc nàng, Tân Tây Á tránh thoát cái tay hư hỏng đang muốn khoác lên vai nàng, quay đầu nói: “Đối với chức vị này, ta có một câu hỏi.”

Giám đốc sửng sốt: “Cái gì?”

Tân Tây Á: “Ngài có phải là kẻ ấu da^ʍ phải cắt bỏ “gà” X của mình rồi ném vào ngục giam không?”

Sau đó thừa dịp đối phương còn chưa có phản ứng, đẩy cửa ra chạy.

Tân Tây Á thân hình còi cọc do suy dinh dưỡng, thoạt nhìn còn nhỏ hơn tuổi thật hai ba tuổi, cái lão đông tây này đúng là phát rồ!

Không kiếm được việc, tiền dư còn lại vốn không nhiều lắm liền thấy đáy.

Sau khi thoát khỏi bà mối một lần lại một lần quấy rầy, Tân Tây Á quyết định, nàng xén tóc, mặc áo sơ mi vải thô rộng thùng thình, đi bến tàu tìm được tàu Nguyệt Quang Nữ Thần vừa mới cập bến, hỏi lão thuyền trưởng già xem có cần thuyền y hay không.

Vị thuyền trưởng già nhìn thân thể bé nhỏ của Tân Tây Á, rít một hơi thuốc lá, thản nhiên nói: “Lúc rảnh rỗi ngươi khẳng định không làm nổi công việc của thủy thủ, nếu ngươi một hai phải lên thuyền thì cũng được thôi, nhưng tiền lương chỉ bằng ba phần tư so với phụ thân ngươi khi đó.”

Tân Tây Á lập tức đáp ứng.

Ra biển là công việc khổ sai, nhưng bao ăn ở, tiền lương cho dù là ba phần tư, cũng so với nơi khác đãi ngộ tốt hơn nhiều. Phiền toái duy nhất của nàng, là che giấu thân phận nữ nhân.

Cảm tạ lão phụ thân của nàng không thích tám chuyện với bọn thủy thủ miệng đầy chuyện cười người lớn chuyên trêu ghẹo nữ nhân, cho nên không ai biết, lão già gầy khô mê rượu ấy thế mà lại có một nữ nhi trẻ tuổi, mà không phải là nhi tử. Tân Tây Á thân hình thon gầy, thanh âm cũng điềm đạm không nhão dính, đè thấp thanh âm có thể giả mạo thời kì vỡ giọng của thiếu niên. Vì thế, nàng tự nhận là con trai của lão thuyền y, lên thuyền làm việc, tuy rằng hơi nguy hiểm, nhưng không quá mệt nhọc, có thể coi là công việc có tiền lương xa xỉ.

Tân Tây Á đã lên kế hoạch tốt, chỉ cần tiết kiệm từng chút một, nhiều nhất hai năm có thể tích cóp được một số tiền, sau đó đi nông thôn mua một mảnh đất tự cung tự cấp, hoặc là một tấm vé tàu đi châu Mỹ, nghe nói ở đó khắp nơi đều có vàng.

Tân Tây Á vẫn luôn là trợ thủ của lão thuyền y hay giúp láng giềng xem bệnh, có thể nói, kinh nghiệm suốt đời của ông đều được Tân Tây Á học được tới lên tay. Lên thuyền mấy tháng, nàng hoàn thành công việc rất xuất sắc, mặc kệ là dùng dược liệu giá rẻ nhất để trị liệu bệnh thông thường, hay là nối xương bằng ván kẹp, đều là cưỡi xe nhẹ đi đường quen.

Mấy ngày trước, vốn dĩ là ngày nghỉ dài hạn kết hợp kiểm tra tu sửa thân tàu, thuyền trưởng đột nhiên nhận được chỉ thị từ trụ sở chính, nói gần nhất vật tư khan hiếm, yêu cầu gia tăng lượng hàng hóa vận chuyển.

Thuyền viên không có quyền cự tuyệt, lê thân hình mệt mỏi một lần nữa lên thuyền.

Lữ đồ nửa đường hết sức thuận lợi, nhưng ở ba ngày trước, một cơn lốc lớn quét qua, tàu Nguyệt Quang Nữ Thần xoay tròn, giống như lá cây rơi vào cống thoát nước, tuy rằng không bị đắm, nhưng cũng lệch khỏi quỹ đạo nguyên bản. Cho dù là lão thuyền trưởng giàu kinh nghiệm, cũng không biết chính mình đang ở phương nào. Ngày kế tiếp, ban ngày ngẫu nhiên có mưa, tuy đã tạnh nhưng mây đen không tiêu tan, liên miên đều là mặt biển, làm nhân tâm hoảng loạn. Ban đêm vẫn là bão táp bất tận, không rõ sẽ đem thuyền ném tới tọa độ nào.

Không ngừng có người bị thương, Tân Tây Á căn bản không có thời gian để nghỉ ngơi cho tốt.

Tới chiều ngày thứ ba, nàng rốt cuộc chịu đựng không nổi. Kì sinh lý chưa bao giờ tới đúng giờ, ở thời điểm khó khăn nhất, tự nhiên xuất hiện xem náo nhiệt.

Mấy ngày mệt nhọc cùng với quần áo ẩm ướt không khô, Tân Tây Á từ lúc chào đời tới nay lần đầu tiên đau tới không thể duỗi thẳng eo.

Bất ngờ là lại có một thủy thủ ngã gãy chân, sợ lệch xương cốt không dám đi lại, những người khác cũng không có khả năng nâng cáng, thuyền trưởng liền tìm người truyền lời, cho gọi Tân Tây Á đi boong tàu xử lý.

Giờ phút này bên ngoài mưa tầm tã.

Tân Tây Á đáp ứng, quay đầu nhìn chằm chằm lọ thuốc giảm đau. Lọ thuốc này có chứa thuốc phiện, là nàng tự mua tới ứng phó tình huống đặc biệt, không vạn bất đắc dĩ sẽ không cho người bệnh dùng, càng không nghĩ chính mình dùng.

Hiển nhiên, ngay hiện tại chính là biện pháp cuối cùng.

Uống một ngụm, đau đớn dần dần nguôi. Tân Tây Á cảm thấy nhẹ nhàng hơn, lại có thêm chút sức lực, liền vác hộp y tế chạy lên boong tàu tìm kiếm người bệnh.

Boong tàu tràn đầy bọt nước, ướt lại trơn trượt, Tân Tây Á chạy chậm đi qua cứu người. Đột nhiên nghe được tiếng gào phía sau: “Mẹ kiếp… Mau tránh ra”.

Nàng không kịp phản ứng đã bị một cái rương gỗ lớn đυ.ng vào gáy, mắt hoa lên, lảo đảo ngã về phía sau, lưng đập vào lan can tàu.

Đúng lúc ấy, nàng nghe được tiếng gỗ đứt gãy.

Rào chắn nát.