Quái Vật Truy Thê Bút Ký

Quyển 1 - Chương 2.1: Đại phó

Editor: Chiếc mèo ngủ ngày

* Đại phó: phó thuyền trưởng, chịu sự quản lý và điều hành trực tiếp của thuyền trưởng.

◎ Thật giống cá mắc cạn ◎

Tình huống hiện giờ của Tân Tây Á, cũng chẳng khá khẩm gì hơn so với cái chết.

Nhiệt độ ban đêm trên biển phá lệ rét lạnh.

Phổi nàng như những chiếc ổng thổi vỡ toang chứa đầy nước, mỗi lần hô hấp đều nóng rát thập phần gian nan, tay chân lạnh buốt, đầu óc choáng váng.

Có lẽ là cảm lạnh, lại có lẽ vì sặc nước biển mà mắc bệnh viêm phổi, mong là không phải vế sau, nếu không cứ như vậy chịu đựng ít ngày, lúc lên bờ chắc nàng không dậy nổi vì bệnh.

Bệnh phổi, thực ra là bệnh trạng được vô số quý phu nhân ưa chuộng, nói nhiều mấy câu liền ôm ngực mặt đỏ thở không ra hơi, thoạt nhìn mềm yếu nhu nhược, thấy mà thương.

Nhưng Tân Tây Á vốn không phải quý phu nhân, cũng không nghĩ trở thành tiểu kiều hoa, nếu mất đi sức khỏe, nàng nhân sinh liền giống như công việc thuyền y này, hoàn toàn xong đời.

Đương nhiên, càng không có khả năng tồn tại tới lúc lên được bờ.

Nàng đã đánh giá sai lầm trình độ ngoan độc và thiện lương của thuyền trưởng cũng như thuyền viên, nàng hiện giờ không chỉ thiếu dược, thậm chí nửa miếng ăn còn chẳng có. Nếu tàu Nguyệt Quang Nữ Thần tối nay không trở lại đúng lộ trình, nàng hẳn là sống sờ sờ bị đói chết ở phòng tạp vật này.

Tân Tây Á hít hít cái mũi, lấy vải bạt vừa cởi ra, cuộn thành một cái túi ngủ thô ráp, rồi cởϊ qυầи áo, nhét vào bên trong. Nỗ lực này làm cho nhiệt độ cơ thể xói mòn chậm chút, nhưng không giúp được tinh thần của nàng thoải mái hơn chút nào.

Nàng nhắm mắt lại, liền nghe được tiếng vang nhỏ, giống như là động vật thân mềm lên bờ, mấp máy trườn sát thân tàu, cùng vô số thanh âm trứng cá bị nghiền nát.

Thanh âm này từ bốn phương tám hướng tụ lại.

Tân Tây Á tưởng mình bị ù tai, nhưng lắc lắc đầu nửa ngày, trừ bỏ càng choáng váng ra không có tác dụng gì.

Nàng miễn cưỡng căng mí mắt mệt mỏi trầm trọng, phát hiện ra thanh âm này không phải ảo giác.

Phòng tạp vật vốn đã bị dột tứ phía, giờ phút này, ở những khe hở chỉ khi mặt trời ban trưa mới lộ ra tia sáng lấp ló, nay lại toả ra hào quang lạnh lẽo lấp lánh.

Vòng sáng chợp tắt chợp tỏ, giống như sinh vật hô hấp, lại giống như con mắt nhìn chăm chú vào nàng.

…Là màu sắc của hải quái đã cuốn lấy nàng dưới biển sâu.

Nàng trong nháy mắt phản ứng lại, lúc trước là ở đáy biển ảo giác, còn đây là hiện thực quái vật.

Quái vật này vì để con mồi từ bỏ chống cự, mà tiêm vào độc tố tê liệt thần kinh, nếu như vậy, nàng sẽ chết ở giấc mộng ngọt ngào kia, rồi bị hút thành xác khô.

Tân Tây Á nhớ lại khoảnh khắc những xúc tu đó thâm nhập, rất ưu nhã, rất dịu dàng, không xé rách nàng mong manh cơ thể. Đơn thuần chỉ là vì quá mức tinh tế, tựa như tơ nhện, khiến nàng rất khó tưởng tượng tại sao sinh vật mảnh mai này lại có sức mạnh to lớn tới vậy.

Bất kể nên xưng hô vị gia hỏa ngoài cửa kia là Hải thần, hay Hải quái cũng được, tóm lại nó mới không tốt bụng tới mức thả con mồi đâu. Lúc ấy đại khái là vì máu nàng nồng đậm mùi thuốc giảm đau, hương vị không đủ tươi ngon nên nó mới tạm thời buông tha nàng.

Hiện giờ lại như mèo bắt chuột, theo đuổi nhau tới tận đây.

“Đúng là sinh vật hạ lưu, mới vậy đã biết theo đuổi nữ nhân!”

Tân Tây Á thấp giọng mắng một câu, bò dậy muốn tìm đồ vật phòng thân.

Vừa gượng dậy một cái liền lảo đảo ngã ngồi lại mặt đất, vỗ ngực hung hăng ho khan.

Nhìn quanh bốn phía, có thể dùng được cũng chỉ có mái chèo cùng đinh sắt, nhưng Tân Tây Á không lạc quan mù quáng mà cho rằng, vị gia hỏa kia sẽ sợ mấy thứ đồ này.

Đau lòng là nàng hiện tại một chút khí lực đều không có, giọng nói khàn khàn có muốn kêu cứu cũng không ai nghe được.

Đương nhiên, nàng không định từ bỏ, vừa khó khăn thoát khỏi cát chết, nàng không nghĩ dâng mình làm đồ ăn cho gia hỏa kia.

Quái vật xúc tu phiêu phiêu phe phẩy tiến lại gần, rõ ràng vẫn có mưu đồ trực tiếp hấp thụ máu tươi không bị ô nhiễm của nàng, vậy thì nàng ít nhất có thể đánh đổ bàn đồ ăn này.

Nghĩ vậy, Tân Tây Á lập tức cầm cái đinh, đâm vào chính mình động mạch.

Máu đỏ chói mắt bắn ra.

Những xúc tu mảnh khảnh từ khe hở của ván gỗ hăm hở tiến vào, hoàn toàn không quan tâm đến máu tươi đang vẩy đầy mặt đất, ngược lại tiến đến gần miệng vết thương của nàng, muốn xuyên qua vết thương đã vỡ.

Giống như đối phó với mạng nhện trong góc, Tân Tây Á thô bạo kéo chúng ra.

Nàng cười thành tiếng.

Ăn không được nàng, liền đi ăn người khác tốt lắm nha, dù sao trên con thuyền này không có nổi một người tốt đâu, cùng nhau xuống địa ngục đi!

Máu và nhiệt độ cơ thể suy sụp nhanh chóng. Trước khi ý thức tiêu tan, Tân Tây Á mơ hồ nghe được một tiếng thở dài, ngay sau đó linh hồn bị hút vào lốc xoáy xoay tròn.

Ánh sáng chói lọi vốn không nên xuất hiện đốt cháy khóe mắt nàng, nàng nhìn thấy mặt trời lặn ở phía Tây, mọc ở phía Đông, mà nàng không ngừng rơi xuống, xuyên qua tầng mây cùng mặt biển, rơi vào vực, đi về quá khứ.