[Xuyên Sách] Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Bị Nam Chính Theo Dõi

Chương 23: Ngồi xuống bên cạnh

Hơi ấm từ lòng bàn tay Giang Thần Bắc như lan ra đến tận tim Hoa Nguyệt, nóng đến nỗi khiến cô hoảng loạn chẳng thể bình tĩnh lại, cô hoàn toàn không ngờ anh ta lại cưỡng chế giữ mình lại, giống như... quay trở lại cái đêm hôm đó.

Giang Thần Bắc chạm vào bàn tay mềm mại như không xương của thiếu nữ, càng siết chặt hơn.

Yết hầu anh ta khẽ động, "Nói chuyện."

Hoa Nguyệt vốn đang cố gắng quên đi chuyện xảy ra đêm hôm đó, cố gắng vùng vẫy thoát khỏi sự khống chế của anh ta, đương nhiên không thành công.

"Anh buông tôi ra trước đã." Đó chỉ là một sự cố thôi...

Hoa Nguyệt đợi một lúc lâu song không nghe thấy Giang Thần Bắc trả lời, cô nghi hoặc ngẩng đầu lên, chỉ thấy ánh mắt anh ta đang trầm ngâm rơi xuống bờ vai mảnh mai của mình.

Cô theo bản năng cúi đầu xuống, có thể lờ mờ nhìn thấy làn da giữa bờ vai thon và xương quai xanh ửng lên một vệt đỏ không rõ ràng...

Hoa Nguyệt: "!" Khuôn mặt trắng nõn lập tức đỏ bừng.

Cô nhân cơ hội vùng ra khỏi tay anh ta, "Tôi... tôi không có gì để nói với anh cả." Nói xong cô bèn nhanh chóng rời đi, thậm chí còn chạy.

Khi chạy đến gần cửa phòng riêng, cô mới đưa tay ôm lấy bờ vai vẫn còn lưu lại vệt đỏ, khuôn mặt nhỏ nhắn vừa đỏ vừa nóng, anh ta muốn nói chuyện gì với cô nhỉ? Dù là chuyện gì, tiếng tim đập thình thịch nhắc nhở cô tạm thời không thể đối mặt nói chuyện với Giang Thần Bắc.

[Hệ thống, tiếp theo còn có tình huống drama nào nữa không?] Túi xách của cô vẫn còn ở trong phòng riêng, cô phải quay lại lấy.

[Đang kiểm tra mạch truyện...]

[Tạm thời không có, nhiệm vụ hóng hớt hôm nay đã kết thúc.]

Hoa Nguyệt thở phào nhẹ nhõm, "Vậy thì tốt."

[Cậu nói tại sao nam chính lại tìm tôi?] Cô cảm thấy rất khó hiểu, Giang Thần Bắc chắc chắn sẽ điều tra nguyên nhân bị bỏ thuốc đêm đó, cũng biết cô là người vô tội, theo lý mà nói anh ta không thể tìm cô gây phiền phức.

Nhưng cũng không giống như muốn tìm cô gây phiền phức...

[Cái này... tôi cũng không hiểu.] Hệ thống tỏ vẻ con người quá phức tạp, không phải thứ mà máy móc như nó có thể hiểu được.

Hoa Nguyệt: "..." Cô mới nhận ra, tại sao mình lại đi hỏi một cái máy? Đúng là cảm giác tuyệt vọng đến nỗi gì cũng muốn thử.

Cô đẩy cửa phòng riêng ra, thấy vô số ánh mắt lại đổ dồn về phía mình.

Ngô Hi Hi tưởng là Vệ Hàn Vũ và Đường Cẩn Hành, đang định tươi cười chào đón, ai dè người bước vào lại là Hoa Nguyệt, nên nhíu mày, cô ta ra ngoài từ lúc nào?

Tề Minh, người vừa dỗ dành Ngô Hi Hi, có chút tức giận nhìn Hoa Nguyệt, vẫn còn ghi hận chuyện Hoa Nguyệt trước đó nói toạc móng heo, đáng tiếc người kia lại coi anh ta như không khí, càng khiến anh ta tức đến nghiến răng nghiến lợi.

Lưu Ngữ Cầm đang ghen vì Tề Minh an ủi Ngô Hi Hi, cô bĩu môi không vui, khi thấy Hoa Nguyệt xuất hiện, vẻ mặt cô lập tức trở nên rạng rỡ.

"Hoa Nguyệt, trong phòng riêng có nhà vệ sinh mà."

"Tớ tiện thể ra ngoài hít thở không khí, trong này hơi ngột ngạt." Cô nói không sai, dù không gian có rộng rãi đến đâu, cũng không chống lại được mùi rượu và thuốc lá.

"Thì ra cậu ra ngoài hít thở không khí, thảo nào nãy giờ không thấy cậu quay lại." Lưu Ngữ Cầm rất thích quấn lấy cô, ai mà không thích được gần gũi với một mỹ nhân như cô ấy chứ?

Hoa Nguyệt mỉm cười đáp lại, không nói gì, trên thực tế tâm trí cô không ở đây, lại sợ Giang Thần Bắc sẽ đột nhiên xuất hiện, tuy nhiên khả năng này không lớn.

"Hoa Nguyệt, Tề Minh anh ấy vừa rồi... đứng rất gần Ngô Hi Hi..." Lưu Ngữ Cầm tỏ ra buồn bã, tuy biết giữa bọn họ là bạn bè, cô vẫn muốn tìm Hoa Nguyệt tâm sự.

Tề Minh ở bên cạnh biết Lưu Ngữ Cầm đang ghen, anh ta chỉ an ủi một câu, anh ta và Ngô Hi Hi chỉ là bạn bè, ngoài ra không giải thích gì thêm.

Hoa Nguyệt không hề thấy ngạc nhiên, biểu cảm cực kỳ bình tĩnh, "Đương nhiên rồi."

Lưu Ngữ Cầm: "?"

"Đương nhiên là sao?"

Tề Minh dựng tai lên nghe lén, anh ta muốn xem Hoa Nguyệt lại bày trò gì đây?

"Bởi vì Tề Minh thích cô ta, đến gần cô ta không phải chuyện bình thường sao?" Hoa Nguyệt đáp lại một cách đương nhiên.

Hệ thống: [Nice!] Nếu không phải không phù hợp với mạch truyện tăng điểm hóng hớt, nó đã muốn bấm like cho ký chủ rồi.

Lưu Ngữ Cầm: "!!!" Sao... sao có thể!?

Tề Minh: "!!!"