[Xuyên Sách] Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Bị Nam Chính Theo Dõi

Chương 22: Lại gặp Giang Thần Bắc

Hoa Nguyệt chạy theo ra ngoài, song không thấy bóng dáng hai nam phụ đâu, cô đang phân vân giữa hai lối đi bên trái và phải.

[Hệ thống, ở bên nào thế?] Cô phải nhanh chóng chạy đến, nếu không sẽ bỏ lỡ mất.

[Bên phải! Nhanh lên! Cảm xúc của hai bên đã bắt đầu dao động rồi.] Hệ thống vội vàng chỉ đường cho cô.

Hoa Nguyệt không có thời gian để ý đến đám vệ sĩ đang đứng ngoài cửa, quay đầu chạy về phía bên phải, chạy được một đoạn mới dừng lại, sợ bị phát hiện nên bước chân khẽ khàng hơn.

Nếu như bị phát hiện cô đang nghe lén, e rằng cả Vệ Hàn Vũ và Đường Cẩn Hành sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cô, nhưng vì nhiệm vụ cô không thể không mạo hiểm.

Chẳng trách từ hôm qua hệ thống đã bảo cô chuẩn bị sẵn tinh thần, quả thật đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

[Khoảng cách đến chỗ của Vệ Hàn Vũ và Đường Cẩn Hành còn khoảng mười mét nữa.]

Hoa Nguyệt vừa đếm nhẩm bước chân vừa tiến lên phía trước, may mắn phía trước là một khúc ngoặt, không cần lo lắng sẽ bị phát hiện, cô thành công ẩn nấp ở chỗ ngoặt cách hai nam phụ khoảng tám mét.

Nói không khẩn trương là giả, nhưng cùng là nguy hiểm, ít ra khi làm nhiệm vụ cô còn có thể trốn, còn nếu không hoàn thành nhiệm vụ hóng hớt thì e rằng cô sẽ toi mạng.

Cô lén lút thò nửa đầu ra, hai người đàn ông đứng trước cửa sổ sát đất hiện ra trong tầm mắt, Vệ Hàn Vũ và Đường Cẩn Hành đang đối mặt nhau, rõ ràng hai bên không ai chịu nhường ai.

"...Anh nghiêm túc đấy à?" Giọng nói của Đường Cẩn Hành mơ hồ truyền đến tai Hoa Nguyệt.

"Nếu tôi nói không? Anh định thế nào?" Lời nói hờ hững của Vệ Hàn Vũ khiến người ta không phân biệt được thật giả.

"Ngô Hi Hi rất ngây thơ, không phải loại phong lưu như anh có thể tiếp cận."

"Vậy anh cho rằng anh si tình đến mức nào?" Vệ Hàn Vũ giống như khinh thường vạch trần vẻ ngoài hoàn hảo của anh ta.

Đường Cẩn Hành cười khẩy, "Si tình hơn anh."

Ánh mắt mỉa mai của anh ta đã thành công chọc giận Vệ Hàn Vũ, thanh niên đưa tay túm lấy cổ áo anh ta, "Anh dựa vào cái gì mà chỉ trích tôi?"

Hoa Nguyệt nghe thấy tiếng thông báo điểm hóng hớt tăng lên đều đều trong đầu, khi Vệ Hàn Vũ túm cổ áo Đường Cẩn Hành, điểm hóng hớt thậm chí còn +2!!

Đánh nhau đi! Đánh nhau đi! Đánh nhau đi!

Hệ thống chỉ thiếu nước mang hạt dưa ra ngồi hóng chuyện, cảnh tình tay ba căng thẳng này thật đáng xem.

Đường Cẩn Hành khinh thường anh ta, giật cổ áo ra, vung tay đấm thẳng một cú vào mặt anh ta!

"Dựa vào việc anh tam tâm nhị ý mà còn muốn đến gần Ngô Hi Hi."

Vệ Hàn Vũ ăn một đấm, dùng đầu lưỡi chạm vào bên má đau nhức, thu lại tư thái lười nhác, ánh mắt lộ vẻ lạnh lẽo, dùng một cú đấm rõ đau đánh trả lại anh ta.

Hai người đánh nhau trước cửa sổ sát đất, còn Hoa Nguyệt vẫn luôn ở trong bóng tối quan sát hết mọi chuyện, vừa xem vừa lẩm bẩm, "Tôi không dám xem người khác đánh nhau đâu, thấy sờ sợ."

Hệ thống thấy cô chỉ thiếu nước thò cả nửa người ra khỏi chỗ ngoặt, đôi mắt sáng rực mở to hết cỡ, sợ bỏ lỡ bất kỳ cảnh tượng nào, xem đến cực kỳ nhập tâm...

Hệ thống: [...] Sao nó không thấy cô có tý sợ hãi nào hay không dám xem? Nhìn cô còn hăng hái hơn cả nó.

Đột nhiên, hệ thống phát giác có điều gì đó không ổn, chậm rãi nhìn về phía sau Hoa Nguyệt...

Người đàn ông với dáng vẻ lạnh lùng xa cách không biết đã đứng sau lưng cô từ lúc nào, khuôn mặt điển trai sắc bén ẩn chứa sự lạnh lẽo u ám, ánh mắt dừng lại trên vòng eo thon thả của Hoa Nguyệt.

Sau đó lại rơi xuống bờ vai gầy yếu của cô, Giang Thần Bắc thu lại bóng tối cuồn cuộn trong đáy mắt, những ký ức đêm đó không ngừng quấy nhiễu thần kinh anh ta.

Hoa Nguyệt hoàn toàn không biết sau lưng mình có người, hệ thống trợn to mắt không thể tin nổi, [Ký... ký chủ... Cô có muốn thử nhìn ra sau lưng mình không?]

Đúng lúc này Vệ Hàn Vũ và Đường Cẩn Hành đã dừng đánh đấm, ngoại trừ việc mặt mũi hai người đều bầm tím, xem ra cả hai vẫn còn nương tay với nhau.

Nghe thấy hệ thống đột nhiên lên tiếng, Hoa Nguyệt theo bản năng quay đầu lại, đập vào mắt là chiếc áo sơ mi hàng hiệu được cắt may tỉ mỉ của người đàn ông, tỷ lệ cơ thể hoàn hảo đến mức tuyệt mỹ, lúc này tim Hoa Nguyệt đập như sấm, đồng tử co rút mạnh...

Ánh đèn mờ ảo chỉ chiếu được nửa khuôn mặt lạnh lùng và sống mũi cao thẳng của người đàn ông, phía dưới cái cằm sắc bén là yết hầu gợi cảm nhô ra, trùng khớp với hình ảnh đêm đó...

Hơi thở mạnh mẽ và bá đạo của anh ta bao trùm lấy cô.

Hoa Nguyệt: "!!!"

"Xem người ta đánh nhau à?" Giang Thần Bắc cúi người ghé sát tai cô, giọng nói trầm ấm phá vỡ sự yên tĩnh trong hành lang.

Hơi nóng khiến cơ thể cô khẽ run rẩy, vành tai trắng nõn ửng hồng, "Tôi... tôi chỉ đi ngang qua thôi."

Ánh mắt Hoa Nguyệt lảng tránh không dám nhìn người đàn ông, nhưng đôi tay lại tố cáo trạng thái của cô lúc này, vừa xấu hổ vừa căng thẳng đến mức đầu ngón tay cũng đỏ ửng.

Cô nói xong, hoảng hốt muốn chạy trốn, nhưng ngay khi vừa nhấc chân, cổ tay đã bị bàn tay nóng rực của Giang Thần Bắc giữ chặt...

Hoa Nguyệt: "!"