Lưu Ngữ Cầm không thể tin nổi, quay sang nhìn Tề Minh, "Hoa Nguyệt... cô ấy nói thật sao?"
Tề Minh không dám tin rằng bản thân mình che giấu kỹ như vậy, mà lại bị người chưa từng gặp mặt như Hoa Nguyệt nhìn ra!?
"Em tin cô ta hay tin tôi?" Anh ta dùng chiến thuật hỏi vặn lại.
Hoa Nguyệt nhướng mày, bản năng thích vạch trần mấy tên đàn ông tồi trong cô càng trỗi dậy mạnh mẽ hơn.
Lưu Ngữ Cầm: "Đương nhiên là tin cô ấy rồi!"
Tề Minh: "..."
"Tôi và Hi Hi..."
Hoa Nguyệt tiếp lời, "Chỉ là bạn bè, em đừng suy nghĩ nhiều." Cô bình thản nói xong, ánh mắt liếc qua Tề Minh.
"Có phải anh định nói như vậy không?"
Tề Minh: "..." Lại một lần nữa nghẹn lời.
Lưu Ngữ Cầm nhìn Hoa Nguyệt với ánh mắt sùng bái, "Sao cậu biết anh ta đã nói câu đó với tớ?" Cô ấy thần thông quảng đại quá đi!
Hoa Nguyệt cũng không ngờ anh ta đã nói câu đó rồi, "Một câu mà phải nói tận hai lần, anh cũng chỉ có chút bản lĩnh đó thôi."
Lời lẽ đầy châm chọc của cô khiến Tề Minh tức điên, chưa ai từng khiến anh ta phải chịu uất ức thế này!
Ngô Hi Hi đứng quan sát bên cạnh nhíu mày, lên tiếng bênh vực Tề Minh, "Anh Tề Minh không phải loại người đó đâu."
Tề Minh lập tức cảm động rơi nước mắt, giờ phút này cán cân trong lòng anh ta nghiêng về phía Ngô Hi Hi nhiều hơn, anh ta không thích nhầm người.
Sắc mặt Lưu Ngữ Cầm rất khó coi, sau khi được Hoa Nguyệt khai sáng, bao nhiêu nghi ngờ trước kia bỗng chốc sáng tỏ, Tề Minh... hóa ra thật sự thích Ngô Hi Hi.
Hoa Nguyệt cười, giọng nói rét lạnh, "Cô là người được lợi." Ý tứ trong đó không cần nói cũng rõ.
Ngô Hi Hi nghẹn lời, đối diện với đôi mắt đen láy thuần khiết kia, những lời lẽ dối trá định phản bác mắc kẹt trong cổ họng, cô ta có thể đạt được địa vị như hiện tại trong thời gian ngắn như vậy, sao có thể không biết tâm tư của Tề Minh chứ, chẳng qua là lợi dụng mà thôi.
Hệ thống vỗ tay, [KO!]
(Knock out - hạ gục)
Tề Minh đang hoài nghi nhân sinh, ngây người nhìn Hoa Nguyệt.
Lưu Ngữ Cầm ngồi bên cạnh trừng mắt nhìn anh ta, "Hoa Nguyệt nói đúng, anh chính là loại người đó!"
"Tôi... tôi..." Công tử kiêu ngạo, không coi ai ra gì như Tề Minh lần đầu tiên không biết chối cãi ra sao, ánh mắt Hoa Nguyệt nhìn qua, cứ như thể đang nói "Anh cứ giả vờ đi, tôi sẽ đứng yên xem anh diễn.", khiến anh ta tức đến mức không thở nổi.
Hoa Nguyệt tiện tay vạch trần bộ mặt thật của Tề Minh, còn về phần Lưu Ngữ Cầm có tiếp tục lún sâu vào hay là tìm kiếm một người khác thì phải xem cô ấy nghĩ như thế nào, đôi khi con người có tâm lý phản nghịch, càng bị người khác khuyên can lại càng lún sâu.
"Vẫn là Hoa Nguyệt tốt nhất." Lưu Ngữ Cầm ôm lấy Hoa Nguyệt mềm mại, đáng yêu không nỡ buông tay.
Người sau vẫn khá mừng vì lúc này Lưu Ngữ Cầm chưa lún quá sâu, nếu chậm thêm nửa năm, e rằng sẽ tái diễn bi kịch trong nguyên tác.
Đúng lúc này, cửa phòng riêng mở ra, đập vào mắt mọi người là bóng dáng cao lớn, tự phụ của một người đàn ông, khí thế mạnh mẽ khiến người ta phải nể sợ.
Mọi động tĩnh trong phòng riêng đều dừng lại ngay khoảnh khắc bóng dáng anh ta xuất hiện.
Hoa Nguyệt đang định nói với Lưu Ngữ Cầm là mình phải về rồi, lời còn chưa kịp nói, người bước vào đã khiến cô từ từ mở to hai mắt.
Giang... Giang Thần Bắc!!
Không đợi cô có bất kỳ phản ứng nào, chỉ thấy bóng dáng điển trai, cao quý kia đi về phía cô...
Tim Hoa Nguyệt đập nhanh như thể muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực, cô ngẩng khuôn mặt diễm lệ lên chứng kiến cảnh tượng trước mắt.
Lúc này, đôi mắt đen nhánh như đá Obsidian của Giang Thần Bắc nhìn chằm chằm vào người cô, cảm giác áp bức quen thuộc như thủy triều ập đến.
Phản ứng đầu tiên của Ngô Hi Hi là không thể tin nổi, ngay sau đó là vui mừng, cuối cùng cũng có cơ hội tiếp cận Giang Thần Bắc! Xem ra ông trời cũng đang giúp cô ta.
Bên cạnh cô ta còn trống hai chỗ, anh ta sẽ ngồi xuống đó chứ? Ngô Hi Hi ngượng ngùng nghĩ, giây tiếp theo, nụ cười mong đợi của cô ta cứng đờ trên mặt.
Trước sự chứng kiến của tất cả mọi người, Giang Giang Bắc ngồi xuống bên cạnh Hoa Nguyệt.
Mọi người: "!!!" Bọn họ... không bị ảo giác chứ?
Lưu Ngữ Cầm không dám thở mạnh, giống như chuyện khó tin đột nhiên xuất hiện trước mắt, chấn động đến mức đầu óc choáng váng.
Tề Minh cho rằng mình nhìn nhầm, sao Giang Thần Bắc lại ngồi gần Hoa Nguyệt như vậy?
Còn Hoa Nguyệt, toàn thân cô căng chặt, cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ nóng rực từ người đàn ông, bèn cúi đầu cắn môi không nói.
Anh ta... làm gì mà ngồi gần cô thế? Trong phạm vi tầm mắt của cô, ngón tay Giang Thần Bắc thon dài, trắng nõn, đẹp một cách hoàn mỹ...
Không biết nghĩ đến điều gì, Hoa Nguyệt như bị bỏng lập tức dời ánh mắt đi không dám nhìn nữa, cô không khống chế được hình ảnh hiện lên trong đầu, cần cổ trắng nõn như thiên nga dần trở nên ửng hồng.