Việc Hoa Nguyệt từ chối thẳng thừng khiến Đường Cẩn Hành, người nãy giờ không thèm nhìn cô lấy một cái, phải ngẩng đầu lên, quét ánh mắt lạnh tanh vô cảm về phía cô.
Lúc này, Hoa Nguyệt đã ngồi xuống một góc sofa trống trải, thậm chí còn không thèm liếc qua phía Đường Cẩn Hành. Cô biết Lưu Ngữ Cầm không có ác ý, bởi vì nam phụ Đường Cẩn Hành này bề ngoài là một người lịch sự khiêm tốn, nhưng thực chất thủ đoạn của hắn ta không phải dạng vừa.
Có câu nói thế nào nhỉ, giả heo ăn thịt hổ, Đường Cẩn Hành chính là loại người này.
Lưu Ngữ Cầm được gia đình bảo bọc quá kỹ, căn bản không biết nhìn người, còn tưởng nam phụ này giống như vẻ bề ngoài của anh ta.
Vệ Hàn Vũ, người vẫn luôn quan sát với vẻ thích thú, cũng không ngờ Hoa Nguyệt lại né tránh Đường Cẩn Hành như rắn rết. Anh ta biết rõ Đường Cẩn Hành được yêu thích đến mức nào, tuy không bằng Giang Thần Bắc, nhưng Giang Thần Bắc lại là nhân vật mà ngay cả có ý tưởng cũng không ai dám công khai thể hiện.
Còn Đường Cẩn Hành, nói gì thì nói, duỗi tay có thể chạm vào, dễ dàng hơn nhiều.
Vệ Hàn Vũ không đoán được suy nghĩ của Hoa Nguyệt, dứt khoát dừng ánh mắt trên người cô, nhất thời lại sinh ra lòng hiếu kỳ với cô gái này.
Ngô Hi Hi ngồi bên cạnh anh ta thầm thở phào nhẹ nhõm, tạm thời cô ta vẫn cần Đường Cẩn Hành bảo vệ mình trong giới giải trí.
Bởi vì sự xuất hiện của Hoa Nguyệt, người đang ca hát cũng im lặng, không ít trai xinh gái đẹp ngồi xung quanh, ánh mắt vô tình hay cố ý đều hướng về phía Hoa Nguyệt.
Cô quá đẹp, đẹp đến mức nào? Chỉ cần cô xuất hiện trong tầm mắt, mọi thứ xung quanh đều trở nên lu mờ. Bất kể là nam hay nữ đều thích ngắm nhìn cô, đáng tiếc tính cách lại quá tệ, uổng phí nhan sắc tuyệt trần, kinh diễm của cô.
"Hoa Nguyệt, cậu... hiểu ý tớ không?" Lưu Ngữ Cầm ghé sát tai cô thì thầm, Đường Cẩn Hành nhìn có vẻ rất tốt, không có thói hư tật xấu nào. Trước đó cô còn tra thông tin của Đường Cẩn Hành, ngoài công việc và tập thể thao hàng ngày, anh ta chỉ tụ tập với nhóm của Vệ Hàn Vũ, giới hạn trong việc thưởng thức rượu, trò chuyện các kiểu.
Với gia thế như anh ta mà không phong lưu thì đúng là hiếm thấy.
Hoa Nguyệt sao có thể không hiểu? "Cậu còn thiếu nước viết lên mặt nữa thôi." Cô thầm nghĩ lát nữa chắc chắn sẽ có màn đánh ghen, dù sao nữ chính Ngô Hi Hi và mấy nam phụ đều ở đây, kiểu gì cũng xảy ra tranh chấp chứ nhỉ?
"Rõ ràng thế cơ à?" Cô sờ sờ mặt mình, lại ghen tị với làn da trắng nõn, mịn màng của Hoa Nguyệt, cảm giác như chỉ cần chạm nhẹ là có thể chảy ra nước.
"Nói nghiêm túc nhé, tại sao cậu lại...?" Lưu Ngữ Cầm hất cằm về phía Đường Cẩn Hành.
Tề Minh dựng tai lên lắng nghe, họ ngồi khá gần anh ta, muốn không nghe thấy cũng khó. Hoa Nguyệt... là người phụ nữ trước đây định mua thủy quân để bôi nhọ Ngô Hi Hi sao? Ánh mắt anh ta lập tức lạnh đi.
"Còn có thể vì sao nữa? Con mắt nhìn đàn ông của cậu quá kém." Hoa Nguyệt thong thả nói, Tề Minh rõ ràng thích Ngô Hi Hi, vậy mà đến giờ cô nàng vẫn chưa nhận ra.
Lưu Ngữ Cầm: "..."
Tề Minh, người vô cớ trúng đạn: "..." Lần đầu tiên trong đời anh ta gặp phải "tai bay vạ gió" thế này.
Tiếng cười "khúc khích" máy móc của hệ thống vang lên: [Không hổ là cô.] Đánh trúng chỗ hiểm!
"Tề Minh... khá tốt mà." Lưu Ngữ Cầm nhất thời nghẹn lời, không biết nên đáp lại lời nói thẳng thừng của cô bạn thế nào.
Vẻ mặt Hoa Nguyệt thản nhiên: "Cho nên mới nói mắt nhìn đàn ông của cậu quá kém."
Đòn chí mạng thứ hai khiến Tề Minh nghẹn ngào, anh ta thật sự kém cỏi đến thế sao? Cô còn nhấn mạnh đến hai lần...
Lưu Ngữ Cầm im lặng vài giây, "...Có lẽ cậu nói đúng." Nói không lại thì chi bằng hùa theo luôn.
Tề Minh: "..." Đặt ly rượu xuống thật mạnh, có uống cũng như không!