[Xuyên Sách] Mỹ Nhân Ngốc Nghếch Bị Nam Chính Theo Dõi

Chương 18: Buổi tiệc

Dù rằng những người đến câu lạc bộ này cơ bản đều là trai xinh gái đẹp, nhưng dung mạo khuynh thành của Hoa Nguyệt vẫn khiến người qua đường không khỏi ngoái nhìn, thậm chí có người còn chậm bước hoặc dừng hẳn lại để ngắm nhìn cô.

Hoa Nguyệt được dẫn đến trước cửa phòng riêng tràn ngập ánh đèn sặc sỡ và tiếng nhạc xập xình. Ở cửa có hai vệ sĩ mặt lạnh tanh đứng canh gác, cô nghĩ thầm quả nhiên là đại gia, đi chơi cũng mang theo vệ sĩ.

"Mời vào." Nhân viên mở cửa cho cô.

Hoa Nguyệt nói câu cảm ơn rồi bước vào phòng, cảnh tượng trước mắt khiến cô phải thay đổi nhận thức về phòng riêng trong câu lạc bộ. Bên trong không chỉ rộng rãi xa hoa mà còn có đủ thứ, từ quầy bar, trò chơi cờ bàn, cho đến cả bể bơi.

Người giàu đúng là người giàu, chỗ vui chơi cái gì cũng có.

Sự xuất hiện đột ngột của Hoa Nguyệt khiến những người trong phòng riêng đang ca hát, uống rượu, nhảy múa lần lượt dừng lại, ánh mắt mang theo những cảm xúc khác nhau đổ dồn về phía cô.

Vệ Hàn Vũ đang trò chuyện vui vẻ với Ngô Hi Hi, ánh mắt lướt về phía cửa, nhìn thấy Hoa Nguyệt thì nhướn mày đầy bất ngờ, ngay sau đó quan sát cô từ trên xuống dưới.

Ngay cả Ngô Hi Hi vốn đang lơ đễnh cũng nhìn theo ánh mắt của Vệ Hàn Vũ, khi nhìn thấy Hoa Nguyệt thì cô ta nhíu mày, sao cô ấy lại đến đây?

Có không ít người biết chuyện nguyên chủ luôn tìm cách moi tin tức của Giang Thần Bắc, dạo gần đây nhà cô phá sản rồi mà vẫn còn dám nghĩ đến chuyện này, bọn họ thầm cười nhạo cô không biết lượng sức.

Hoa Nguyệt thẳng thừng phớt lờ ánh mắt khinh miệt của phần lớn người trong phòng riêng, cô đến đây là để làm nhiệm vụ, không phải để kết bạn, hoàn thành xong nhiệm vụ cô sẽ rút ngay.

[Phía trước xuất hiện nhân vật trong truyện nữ chính: Ngô Hi Hi, nam phụ: Vệ Hàn Vũ, nam phụ: Đường Cẩn Hành, nam phụ: Tề Minh, nữ phụ: Lưu Ngữ Cầm.]

Hoa Nguyệt: "!!!" Chuyện gì thế này? Sao lại tụ tập đông đủ hết thế!

"Tại sao bọn họ cũng có mặt?" Cô dừng bước chân tiến về phía Lưu Ngữ Cầm, hơi ngạc nhiên quét mắt nhìn đám nam phụ gần như bao vây nữ chính Ngô Hi Hi. Chuyện này không hề có dấu hiệu báo trước gì cả.

[Chuyện này... Hệ thống cũng không thể ngăn cản được diễn biến của cốt truyện.] Hệ thống tỏ vẻ nó bất lực.

Hoa Nguyệt đã sớm không còn hy vọng gì vào nó nữa, nhanh chóng điều chỉnh lại cảm xúc kinh ngạc thoáng hiện trên mặt. Chỉ cần nam chính không có mặt là được.

"Hoa Nguyệt? Sao cậu không mặc lễ phục?" Lưu Ngữ Cầm đứng dậy từ chỗ ngồi bên cạnh Tề Minh, tiến về phía cô.

Chiếc váy liền thân màu trắng sữa nổi bật giữa căn phòng riêng xa hoa truỵ lạc, ánh đèn chiếu vào sườn mặt cô, khiến thiếu nữ càng thêm lộng lẫy, đẹp đến mức không chân thực.

Hoa Nguyệt lắc đầu, mái tóc đen buông xõa trên bờ vai mảnh khảnh cũng theo đó khẽ lay động.

Lưu Ngữ Cầm đã lâu không gặp Hoa Nguyệt, gần như bị vẻ đẹp của cô làm cho mê mẩn, nhỏ giọng nói: "Không mặc lễ phục cũng không sao." Hoàn toàn không ảnh hưởng đến nhan sắc xuất chúng của Hoa Nguyệt.

Hoa Nguyệt đáp lại bằng một nụ cười, Lưu Ngữ Cầm bị nụ cười ấy làm cho chóng mặt, vội vàng hoàn hồn rồi kéo cô đến chỗ ngồi.

Lưu Ngữ Cầm muốn để Hoa Nguyệt ngồi cạnh Đường Cẩn Hành, nhưng lại không biết người Đường Cẩn Hành thích là Ngô Hi Hi. Cô muốn tạo cơ hội cho Hoa Nguyệt và Đường Cẩn Hành tiếp xúc và tìm hiểu nhau, còn về Giang Thần Bắc... đó là nhân vật tầm cỡ nào, muốn tiếp cận anh ta còn khó hơn lên trời, lát nữa để Hoa Nguyệt nhìn anh ta từ xa là được rồi.

Đường Cẩn Hành đang nhàn nhã thưởng thức rượu vang, làm sao không biết ý đồ của Lưu Ngữ Cầm chứ. Anh ta thậm chí còn không thèm ngẩng đầu lên, dường như ai ngồi cạnh cũng chẳng quan trọng.

Ngô Hi Hi, người vốn rất được chào đón, thấy hành động của Lưu Ngữ Cầm thì lông mày càng nhíu chặt hơn, hiển nhiên không vui khi Hoa Nguyệt có cơ hội tiếp xúc với Đường Cẩn Hành.

Còn Vệ Hàn Vũ thì khẽ nheo đôi mắt hẹp lại, đứng bên cạnh xem trò vui.

Hoa Nguyệt suýt chút nữa bị Lưu Ngữ Cầm ấn ngồi xuống cạnh nam phụ Đường Cẩn Hành. Trong nguyên tác, Vệ Hàn Vũ là người ra tay tàn nhẫn nhất với nguyên chủ, tiếp đó chính là Đường Cẩn Hành.

May mà cô kịp thời phát hiện, "Tớ ngồi bên cạnh cậu là được rồi." Nói xong, cô chẳng để ý đến phản ứng của Lưu Ngữ Cầm, tự mình ngồi xuống vị trí sô pha trống bên cạnh.

Tiếng nói trong trẻo, êm ái, phù hợp với dung mạo xuất chúng của cô, khiến ai nấy vui mắt vui tai.

Âm lượng không lớn, nhưng lại lọt vào tai của không ít người đang ngồi xung quanh.