Bởi vì tối hôm qua Hoa Nguyệt thức dậy vào nửa đêm, nên sáng sớm hôm nay cô vẫn còn ngái ngủ, hệ thống trong đầu cứ liên tục phát ra tiếng [tít__], khiến cô không thể không bò dậy.
“Nếu không hoàn thành nhiệm vụ thì sao?”, Hoa Nguyệt bỗng nảy ra ý định lãn công, lúc này mắt cô thậm chí còn chưa mở, nếu được cô sẽ ngay lập tức nằm bẹp xuống gối ngủ tiếp.
[Sẽ chết.] Hệ thống đáp.
Hoa Nguyệt: “!” Trong tích tắc, hai mắt cô trợn tròn.
“Tôi dậy ngay đây!” Cô nhanh chóng nhảy khỏi giường và đi rửa mặt, mạng sống quan trọng hơn, không thể đùa được, nhiệm vụ hay gì cũng chẳng thể so sánh với mạng sống.
Hoa Nguyệt đang định xuống giường rửa mặt thì chợt nhận ra, “Buổi tiệc diễn ra vào buổi tối, sao cậu gọi tôi dậy sớm thế?”
Hệ thống tỏ vẻ nó cũng rất vô tội, [Chương trình tự động nhắc nhở, tôi cũng không tắt được.]
Hoa Nguyệt: “... Hệ thống của cậu thật sự không cần cập nhật chương trình sao?” Cô có cảm giác nó như cái máy cũ kỹ không được bảo trì.
[Đây đã là phiên bản cập nhật rồi.]
Hoa Nguyệt: “...” Không thể tưởng tượng nổi trước đó nó còn vô dụng đến mức nào.
May mà trong lúc nói chuyện tiếng nhắc nhở đã biến mất, cô lại đắp chăn ngủ tiếp, lần này ngủ một mạch đến gần trưa mới dậy.
Cô nghi ngờ tác dụng của thuốc hai hôm trước vẫn chưa hết hẳn, vì cô cứ mơ thấy chuyện đêm hôm đó...
Sau khi Hoa Nguyệt ăn trưa xong, Lưu Ngữ Cầm* gửi địa chỉ đến bảo cô tối nay bắt xe đến đó.
Nhìn địa chỉ trong tin nhắn, là một câu lạc bộ, trong ký ức của nguyên chủ cũng có thông tin về câu lạc bộ này, đó là nơi tụ tập của đám con cháu nhà giàu, ngay cả khi nhà nguyên chủ chưa phá sản cũng không đủ tư cách đặt chân đến.
Lần này Hoa Nguyệt muốn không đi cũng không được, là “Đánh cược mạng sống để hóng chuyện đó.” Nếu không hóng hớt theo lựa chọn của hệ thống, cô sẽ chết thẳng cẳng, không ngờ lại có ngày cô bị ép buộc phải đi hóng chuyện như thế này.
Lúc này hệ thống cũng không buồn xuất hiện để trò chuyện với cô nữa.
Màn đêm buông xuống, Hoa Nguyệt thong thả lấy một chiếc váy dài đơn giản từ trong tủ ra, mái tóc đen mượt như thác nước buông xõa đến eo, đôi mắt hạnh long lanh, khuôn mặt trắng ngần như sứ, xinh đẹp thoát tục.
Cô thậm chí còn không trang điểm, cầm túi xách rồi ra khỏi cửa.
Lần này, việc tham gia vào cốt truyện chắc sẽ không phải đối mặt với nhóm nhân vật chính, cùng lắm chỉ gặp nam phụ mà Lưu Ngữ Cầm thầm mến, vị nam phụ này trong nguyên tác vì Lưu Ngữ Cầm mà không quá khắc nghiệt với nguyên chủ, thỉnh thoảng gặp mặt cũng chỉ thờ ơ lạnh nhạt.
Độ khó của nhiệm vụ hóng hớt lần đầu này cô còn có thể chấp nhận được.
“Đúng rồi, làm sao để tăng giá trị hóng hớt?” Hoa Nguyệt suýt nữa quên mất chi tiết quan trọng nhất, lỡ như công cốc thì oan quá.
[Chỉ cần đứng trong phạm vi mười mét của hiện trường drama, sau khi thu thập được thông tin thành công là có thể tăng giá trị hóng hớt.]
Mười mét? Cũng không gần lắm, “Được rồi.” Cô phải vểnh tai lên nghe ngóng mới được.
Hoa Nguyệt gọi một chiếc xe đến trước cửa câu lạc bộ có thiết kế bên ngoài cực kỳ hiện đại, những người ra vào đều mặc âu phục, váy dạ hội trang trọng lộng lẫy, khiến cô người vừa bước xuống xe trông có phần lạc quẻ.
Hèn chi Lưu Ngữ Cầm cứ dặn Hoa Nguyệt phải ăn mặc sang trọng, hóa ra là vì lý do này, cô chỉ đứng trước cửa câu lạc bộ quan sát hai giây rồi ung dung bước vào trong.
Cứ tưởng cô phải gọi điện cho Lưu Ngữ Cầm ra đón, song nhân viên đứng gần đó bỗng sáng mắt lên, sau đó có hơi ngại ngùng cười nói, “Xin hỏi cô có phải là cô Hoa Nguyệt không?”
Hoa Nguyệt tỏ vẻ ngạc nhiên, “Là tôi.”
“Mời cô đi theo tôi.” Nhân viên dẫn đường phía trước, cô đi theo phía sau.
***Không phải mình dịch sai tên cô này đâu, mình kiểm tra lại trên bản gốc hình như tác giả viết sai tên mà không sửa ấy, trước là Lưu Cầm Ngữ giờ là Lưu Ngữ Cầm, để không lằng nhằng mình thống nhất là Lưu Ngữ Cầm nhé.