Hoa Nguyệt hoàn toàn không hay biết gì về tình hình này, cô đang thảnh thơi ngồi ở nhà, vừa uống nước trái cây vừa thảo luận phim truyền hình với hệ thống. Một lát sau, có người gọi điện thoại nói rằng có một gói hàng được đặt ở ngoài cửa nhà cô.
[Có người để một gói hàng trước cửa.] Hệ thống dành tý thời gian quét qua cửa ra vào và trả lời.
Hoa Nguyệt không mấy tò mò về gói hàng bên ngoài, nhưng lại tò mò về khả năng "nhìn xuyên thấu" của hệ thống: "Cậu có thể nhìn được xa bao nhiêu?"
[Từ ghế sofa đến cửa ra vào, đã là khoảng cách xa nhất rồi.]
Hoa Nguyệt gật đầu: "Vậy mà cậu còn cứu được tôi, thật là khó nhọc cho cậu." Với năng lực của nó mà nói, chắc là khá khó khăn, cô có hơi cảm động.
Hệ thống: [...]
Hoa Nguyệt mở cửa lấy gói hàng vào, mở ra thì thấy là một hộp quà cực kỳ tinh xảo, bên trong là một chiếc váy dạ hội chỉ cần nhìn thôi cũng biết có giá trị xa xỉ, còn có cả trang sức nữa.
"Hệ thống, xem giúp tôi viên đá quý này là thật hay giả?" Lại còn là dây chuyền nạm đá quý...
Hệ thống kiểm tra cẩn thận, [Hồng ngọc, là hàng thật.]
"Cậu còn biết cả cái này nữa à?" Cô chỉ hỏi bâng quơ thôi.
Hệ thống thiếu điều ưỡn ngực, cảm thấy mình cần khôi phục danh dự.
Hoa Nguyệt không quan tâm đến việc chiếc vòng cổ đá quý trông cực kỳ đắt tiền trong tay mình là thật hay giả, "Ai tặng thế nhỉ?"
Cô vừa lẩm bẩm vừa lật đi lật lại chiếc váy, không có tấm card... Đột nhiên động tác của cô khựng lại, trong đầu hiện lên hình ảnh “mớ vải te tua” nằm trên sàn phòng khách vào sáng hôm qua.
Hoa Nguyệt: "!" Mặt cô lập tức đỏ bừng.
Chẳng lẽ là... Giang Thần Bắc tặng? Nhưng ngoài anh ta ra còn có thể là ai? Bên tai dường như văng vẳng tiếng chiếc váy bị xé rách...
Cô vội vàng đặt váy và trang sức trở lại hộp quà, giấu vào góc phòng.
Hoa Nguyệt ngồi phịch xuống ghế sofa, tâm trí rối bời. Nam chính tặng váy dạ hội và vòng cổ đắt tiền cho cô làm gì? Chuyện xảy ra đêm hôm đó... chẳng phải đều ngầm coi là chuyện ngoài ý muốn sao?
Hoa Nguyệt cũng không truy cứu, ngược lại anh ta lại tìm đến tận cửa. Cô cũng không ngạc nhiên khi Giang Thần Bắc biết địa chỉ của mình, xảy ra sự cố nghiêm trọng như vậy, anh ta nhất định sẽ điều tra cô tường tận.
Chẳng lẽ là để bồi thường cho chiếc váy kia của cô? Ngoài lý do này, cô không nghĩ ra được mục đích của Giang Thần Bắc.
Hoa Nguyệt ôm lấy gò má nóng bừng, chỉ cần là chuyện liên quan đến Giang Thần Bắc, cô không khỏi nhớ lại đêm hôm đó.
Chắc anh ta chỉ bồi thường cho chiếc váy dạ hội bị xé rách thôi, trái tim đập nhanh bất thường nhắc nhở cô rằng cô không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài.
"Hệ thống, cậu nói xem Giang Thần Bắc rốt cuộc là có ý gì?" Hoa Nguyệt không thể nào hiểu được suy nghĩ của nam chính thâm sâu khó lường.
Hệ thống cũng không thông minh hơn Hoa Nguyệt là bao: [Tôi cũng không rõ lắm.] Nó được kích hoạt vào sáng hôm sau, không hề biết chuyện gì đã xảy ra.
Hoa Nguyệt: "..." Trong tưởng tượng của cô, cô và hệ thống sẽ là sự kết hợp mạnh mẽ, cho dù cô có vô dụng đến đâu, ít nhất hệ thống cũng phải toàn năng, dẫn dắt cô vượt mọi chông gai rồi bay cao.
Thế nhưng thực tế phũ phàng, cô chỉ biết ngồi ở nhà chờ đợi cảnh quay duy nhất của mình một cách tội nghiệp, còn hệ thống thì cái gì cũng không biết...
Thôi kệ, dù sao cô cũng không dính líu gì với nam chính nữa, cứ mặc kệ đi.
Nửa đêm, trán Hoa Nguyệt lấm tấm mồ hôi, làn da trắng như ngọc hơi ửng đỏ, cô choàng tỉnh dậy từ một giấc mơ, hàng mi run rẩy từ từ mở ra, ánh mắt mơ màng ngấn nước.
Những ngón tay thon dài trắng muốt nắm chặt lấy tấm chăn mềm mại, cô không chỉ lại mơ thấy Giang Thần Bắc, mà trong giấc mơ anh ta cũng giống hệt như đêm hôm đó.
Tại sao cứ mơ thấy đêm hôm đó? Hoa Nguyệt nằm nghiêng mình run rẩy trong bóng tối, rõ ràng đã hai ngày trôi qua, nhưng cứ mỗi khi ngủ, hơi thở của Giang Thần Bắc giống như vẫn còn vương vấn quanh cô.
Cảm giác bị anh ta hôn đến nghẹt thở, mười ngón tay đan chặt bá đạo khiến Hoa Nguyệt không thể kháng cự, từng cảnh tượng đêm đó cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ của cô.
Những ngón tay của Hoa Nguyệt bấu chặt vào lớp chăn mềm mại, cô nhắm chặt mắt ép mình ngủ, ngày mai còn nhiệm vụ hóng hớt phải hoàn thành.
Cách này khá hiệu quả, chẳng mấy chốc cô đã chìm vào giấc ngủ.
Lần tỉnh dậy tiếp theo là do bị hệ thống đánh thức, [Tít__ nhắc nhở ký chủ, hôm nay có nhiệm vụ.]
Hoa Nguyệt vẫn còn đang ngái ngủ: "..." Nhiệm vụ này nhất định phải hoàn thành sao?