Tiếng ly rượu va vào mặt bàn khiến sự chú ý của Hoa Nguyệt và Lưu Ngữ Cầm chuyển sang Tề Minh, không chỉ có họ, mà cả Vệ Hàn Vũ và Ngô Hi Hi cũng hướng mắt về phía anh ta.
Lưu Ngữ Cầm cho rằng những lời thì thầm giữa cô và Hoa Nguyệt, Tề Minh hẳn là không nghe thấy, song khi quay đầu lại thì thấy anh ta đang cau mày, trợn mắt.
"Chẳng hiểu ra làm sao." Cô khó chịu phàn nàn về vẻ mặt khó đăm đăm của anh ta, rồi lại ôm lấy cánh tay Hoa Nguyệt.
"Vẫn là cậu nói đúng." Hoa Nguyệt ôm vừa thơm vừa mềm...
Tề Minh muốn trừng mắt nhìn Hoa Nguyệt, nhưng đáng tiếc đối phương còn chẳng thèm nhìn anh ta lấy một cái, chỉ để lại anh ta ôm cơn bực trong lòng. Tề Minh đường đường là con cháu của gia đình quyền quý, có ai dám khiến anh ta chịu ấm ức thế này? Cũng chỉ có mỗi Hoa Nguyệt trước mặt mà thôi.
Nói thế nào nhỉ, Hoa Nguyệt không thể ưa nổi việc anh ta rõ ràng thích Ngô Hi Hi, nhưng lại thả thính Lưu Ngữ Cầm, đúng là đồ cặn bã.
Hệ thống giơ ngón tay cái với cô, [Ký chủ oai phong!] Nói năng có chừa đường lui đấy, nhưng không nhiều.
Đang lúc Lưu Ngữ Cầm chìm đắm trong nhan sắc của Hoa Nguyệt, cô nàng vô tình phát hiện Đường Cẩn Hành vậy mà đang nhìn Hoa Nguyệt.
"Này! Đường Cẩn Hành đang nhìn cậu kìa." Lưu Ngữ Cầm kích động kéo tay thiếu nữ.
Hoa Nguyệt nghe vậy cũng chẳng buồn liếc nhìn Đường Cẩn Hành, cô không có ý định dính dáng gì đến đám người nhân vật chính cả.
"Kệ anh ta có nhìn hay không." Có lẽ chuyện mua thủy quân thất bại của nguyên chủ đã bị mấy nam phụ này phát hiện. Trong nguyên tác, nguyên chủ đã thành công mua thủy quân để bôi nhọ Ngô Hi Hi, nhưng lại bị Vệ Hàn Vũ và Đường Cẩn Hành chơi một vố.
Bây giờ bọn họ bảo vệ Ngô Hi Hi rất chặt, cho dù chuyện mua thủy quân không thành, trong lòng bọn họ có thể vẫn ghim thù cô.
Tuy nhiên, cô chỉ quan tâm đến việc hoàn thành nhiệm vụ của mình, hiện tại ân oán giữa cô và nhóm nhân vật chính vẫn chưa đến mức bị các nam phụ trả thù.
Đường Cẩn Hành không khỏi nhìn Hoa Nguyệt thêm vài lần, ngược lại cô chẳng có phản ứng gì, chỉ thong thả thu hồi ánh mắt, tiếp tục thưởng thức sâm panh.
Vệ Hàn Vũ có chút thất vọng vì mọi chuyện không náo nhiệt như tưởng tượng, anh ta dời ánh mắt khỏi Hoa Nguyệt, quay sang trò chuyện với Ngô Hi Hi.
Hoa Nguyệt, người vẫn luôn ngồi chờ để hóng chuyện, thấy thời gian trôi qua mà trên bàn rượu vẫn không có dấu hiệu tranh cãi nào.
Cô quét mắt nhìn mấy nam phụ, sao lại yên tĩnh như vậy? Bọn họ không vì nữ chính mà đánh nhau sao?
"Hệ thống, cốt truyện hóng hớt đâu rồi?" Cô đã đợi một lúc rồi, hiện tại mọi thứ đều hòa thuận.
[Xin ký chủ kiên nhẫn chờ đợi thêm.] Hệ thống nhắc nhở cô thời cơ vẫn chưa đến.
Hoa Nguyệt còn có thể làm gì, chỉ đành phải lắng tai nghe ngóng mọi động tĩnh xung quanh, không thể bỏ lỡ bất kỳ dấu hiệu nào, đó đều là điểm hóng hớt thực sự, có thể giúp cô giữ mạng.
Ngô Hi Hi, người đang ở vị trí trung tâm của phòng riêng, lại có vẻ không tập trung, liên tục nhìn về phía góc tối trong phòng, dường như đang phân vân có nên hành động hay không.
Hoa Nguyệt ngồi ngay ngắn, tóc đen da trắng cực kỳ bắt mắt, nổi bật giữa đám đông.
Cô luôn cảm thấy có người đang nhìn mình... Kể từ khi bước vào phòng riêng, có một ánh mắt mơ hồ mang theo sự xâm lược, ngột ngạt cứ dán chặt vào người cô, không tài nào xua đi được.
Hoa Nguyệt đã kiểm tra kỹ lưỡng những người trong phòng mấy lần, ngoại trừ việc thỉnh thoảng có người nhìn cô, thì không phát hiện ra điều gì bất thường.
Chẳng lẽ là ảo giác của cô? Cô lại quét mắt qua những người trong phòng riêng một lần nữa, ánh mắt dò xét lướt qua Đường Cẩn Hành, đúng lúc đối phương ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của cô.
Đường Cẩn Hành cười khẩy, đang cho rằng Hoa Nguyệt cuối cùng cũng không nhịn được mà lộ ra bộ mặt thật, thì chỉ thấy cô nhíu đôi lông mày thanh tú, tiếp tục nhìn sang những người khác, không dừng lại thêm một giây nào.
Đường Cẩn Hành: "???" Nụ cười khẩy cứng đờ trên khóe miệng, cô ta dường như thật sự không ưa mình, không phải là giả vờ...
Hoa Nguyệt bỏ qua Đường Cẩn Hành, hỏi hệ thống, "Trong phòng riêng này ngoài những người đang ngồi trên sofa, còn có ai khác không?"
Khi Đường Cẩn Hành nhìn cô, không có cảm giác ngột ngạt đáng sợ bẩm sinh đó, không phải là anh ta.
Hệ thống nghe vậy, quét qua nửa căn phòng, nhưng do phòng riêng quá lớn, nó không quét hết, tự động bỏ qua những góc tối tăm.
[Không có.]
Trong lòng Hoa Nguyệt dâng lên nghi ngờ, thật sự là ảo giác của cô sao?
Cho đến khi Lưu Ngữ Cầm đột nhiên thì thầm vào tai cô, "Thật ra Giang Thần Bắc cũng ở đây."
Câu nói này như sét đánh ngang tai, đánh cho Hoa Nguyệt cháy đen thui...
Hoa Nguyệt: "!!!"