Tiếng lòng đột ngột vang lên với giọng điệu lạnh lẽo, chỉ nghe thôi Diệp Mạt đã cảm nhận được sát khí đậm đặc, nàng lập tức căng thẳng.
“Đã, đã thăm dò xong rồi, nhưng trời vẫn, chưa tối, không biết làm gì.”
Lại đối diện với ánh mắt của Phù Dạ, Diệp Mạt vội vàng tránh đi, cố gắng giữ vẻ mặt bình tĩnh, nhưng ánh nhìn lại né sang chỗ khác.
Sơ hở gì chứ? Khắp người nàng đều là sơ hở.
“Có ta ở Sơn Nguyệt cốc này, nơi đây cũng không thể coi là nguy hiểm. Đúng lúc phong cảnh nơi này rất đẹp, chi bằng chúng ta thưởng thức trà và điểm tâm ở đây?”
Giọng nói của Phù Dạ lại vang lên, nhưng lần này bớt đi vẻ lạnh nhạt, chất giọng trầm ấm, ôn hòa rơi xuống, như băng tan chảy, sự mềm mại trong giọng nói bao trùm lấy người khác.
Diệp Mạt khẽ run mí mắt, không nhịn được quay đầu lại, liền bắt gặp ánh mắt mỉm cười của Phù Dạ.
Hắn sở hữu một đôi mắt đẹp, ánh nhìn dịu dàng.
Đôi mắt ấy bình thường luôn phủ một lớp lạnh lùng, che lấp vẻ lấp lánh bên trong. Lúc này đây lại thoáng nở nụ cười nhẹ, không hề có vẻ gì là muốn công kích, cứ như thế dịu dàng nhìn Diệp Mạt.
Không, có lẽ là một sự công kích, bởi vì chỉ một thoáng thôi, vẻ đẹp ấy dường như có sức hút mê hoặc, xuyên thẳng vào lòng nàng.
Phía sau Phù Dạ là cảnh sắc rực rỡ trong thung lũng và ánh chiều tà rực đỏ, nhưng lúc này hắn mỉm cười nhìn nàng, khiến cho tất cả cảnh vật xung quanh cũng trở nên nhạt nhòa.
Diệp Mạt ngây người một lúc mới phản ứng lại, vô thức gật đầu, rồi nhìn Phù Dạ lấy ra bàn ghế tinh xảo, trà cụ và điểm tâm, chỉ trong chốc lát đã có hơi nước nóng bốc lên từ ấm trà, hương trà lan tỏa, càng làm tăng thêm ý vị.
Đến tìm báu vật mà giờ phút này lại biến thành một buổi dã ngoại nhàn nhã.
Thoát khỏi mê hoặc của vẻ đẹp, Diệp Mạt chớp mắt, có chút bất an ngồi xuống.
Nhìn kỹ lại, chỉ thấy khí chất xung quanh Phù Dạ có chút thay đổi.
Không còn lạnh lùng xa cách, không hề khiến người ta cảm thấy bị cự tuyệt ngàn dặm, mà là sự mềm mại, dễ gần. Nụ cười cũng chỉ thoáng qua, nhưng bây giờ, người đối diện nàng trông như một người ấm áp, chỉ là không thích cười.
Không còn xa cách.
Người bình thường sẽ rất khó nhận ra sự thay đổi này, hoặc dù có nhận ra cũng sẽ không để ý, chỉ cảm thấy đó là biểu hiện của mối quan hệ thân thiết hơn.
Dù sao trong mắt mọi người, Phù Dạ là một thiên tài mạnh mẽ và nhẫn nại.
Hình tượng của hắn trong mắt người ngoài không bao giờ là xấu.
Nhưng ngay lúc này, Diệp Mạt chợt nhớ đến những mô tả về Phù Dạ trong sách.
[Hắn luôn đeo một lớp mặt nạ hoàn hảo, âm thầm giăng lưới, để đạt được mong muốn rồi bỏ rơi người ta như một món đồ không giá trị.]
Diệp Mạt cẩn thận nâng chén trà trước mặt. Trà mà Phù Dạ pha có sắc nước trong trẻo, hương thơm lơ lửng, nhấp một ngụm nhẹ đã cảm thấy như chất độc trong cơ thể được thanh lọc.
Phù Dạ lên tiếng đúng lúc, “Đây là linh trà thượng phẩm, do sư tôn ban tặng, chỉ khi có hứng thú ta mới dùng để chiêu đãi người khác.”
Đối diện với ánh mắt của Phù Dạ, Diệp Mạt vẫn không khỏi ngẩn ngơ.