Sau đó, Diệp Mạt mới phản ứng lại với lời “đi ngang qua” của Phù Dạ, ngập ngừng nói: “Vậy, huynh đi?”
Nhận ra mình vừa nói gì, nàng chỉ muốn tự vả vào miệng mình.
Đi gì mà đi, không biết nói chuyện sao?
May mà Phù Dạ dường như không để câu nói ấy vào lòng, ánh mắt chuyển qua chỗ khác.
“Vừa hay thấy ngươi ở đây, không biết là đang làm gì?”
Diệp Mạt theo ánh mắt Phù Dạ nhìn qua.
Khung cảnh trong Sơn Nguyệt cốc rất đẹp, không phải loại rừng u tối rợn người, sắc xanh là màu xanh ngọc bích, sắc vàng là vàng tươi sáng, cùng các loài hoa cỏ đủ màu sắc, dưới ánh mặt trời trông như phát sáng, rất đẹp.
Xung quanh phảng phất hương thơm thoang thoảng không rõ là từ loài cây nào tỏa ra hay là hương của các loài hoa trộn lẫn.
Nhưng nơi Diệp Mạt đang nhìn dường như chẳng có gì đặc biệt.
“Ta đến tìm Oánh Chức Thảo, nhưng hình như đến sớm quá.”
Nàng cười gượng với Phù Dạ, hai tay để sau lưng, ngón tay vặn xoắn lại, ánh mắt không biết phải nhìn đi đâu.
Cảm giác của Diệp Mạt lúc này, so với căng thẳng có lẽ là bồn chồn lo lắng hơn, bởi vì nàng không rõ Phù Dạ đang nghĩ gì nên chẳng thể đoán được hành động của đối phương.
“Oánh Chức Thảo, đến đêm mới hiện hình sao?”
Phù Dạ tiến lên vài bước, giọng nói vẫn nhàn nhạt như thường lệ, nhưng âm thanh dễ nghe, lọt vào tai khiến người ta cảm thấy nhồn nhột.
Diệp Mạt vô thức đi theo bên cạnh Phù Dạ, gật đầu, “Đúng vậy, ta nghĩ đến trước để thăm dò đường, theo như sách ghi thì có thể tìm được nơi Oánh Chức Thảo xuất hiện.”
“Như vậy đến tối sẽ đỡ tốn công hơn.”
Nàng vừa dứt lời đã nhận được cái gật đầu của Phù Dạ, “Ý kiến hay đấy.”
“Giờ thì sao? Đã thăm dò xong chưa?”
Phù Dạ hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng trên người Diệp Mạt, chính xác hơn là trên biểu cảm của nàng.
Ban đầu, suy nghĩ của Phù Dạ rất đơn giản, như hệ thống, như Diệp Mạt, tất cả những gì làm phiền hắn, ép buộc hắn làm việc, chỉ cần giải quyết là xong.
Thói quen lâu nay khiến hắn không muốn để tâm vào những việc vô ích.
Nhưng sau một vài nhiệm vụ, Phù Dạ thay đổi cách nghĩ.
Hắn không thể nắm bắt được hệ thống ngay từ đầu, điều này đã chứng minh hệ thống không hề đơn giản. Nhưng những ngày này suy nghĩ lại, hệ thống giống như đang ép buộc, mà cũng giống như đang dẫn dắt hắn.
Không cần biết là dẫn dắt theo hướng nào, tốt hay xấu, nếu chỉ đơn giản loại bỏ Diệp Mạt và hệ thống, có lẽ hắn sẽ bỏ lỡ một số manh mối.
Đằng sau hệ thống là ai? Mục đích của đối phương là gì? Muốn hắn làm gì? Thân phận của Diệp Mạt có gì bí ẩn?
Những nghi vấn này gộp lại đã làm thay đổi suy nghĩ của Phù Dạ.
Hắn có thể diễn theo vở kịch này, nhưng nhân vật trung tâm là Diệp Mạt, liệu thật sự đơn giản như vẻ ngoài hay không?
Diệp Mạt bị ánh mắt của Phù Dạ nhìn chằm chằm mà lạnh người, chỉ cảm thấy đôi mắt ấy sâu thẳm và sắc bén, như thể nàng bị một loài thú săn mồi trong đêm tối theo dõi, ánh mắt bỗng không biết đặt vào đâu.
[Không rõ mục đích là gì, nhưng nếu đã muốn chơi, ta sẽ cùng chơi với các ngươi.]
[Nhưng tốt nhất là đừng để ta tìm ra sơ hở.]